vạn dặm đường xa chịu thấu không, hai Ôn ?
tội vạ chi mà ôm hoài lề thói
cứ chơi cái quần jean cho ấm thấu Trời !
như Mệ nì !. Diện áo quần mode mới
vừa cao sang vừa ấm quá chừng chừngngó lại hai Ôn mà chẳng đặng đừng
phải nói ra lời, hai Ôn đừng bắt tội !
con khoái tỉ nhà thơ Phùng Quán nói :
“ yêu ai cứ nói là yêughét ai cứ nói là ghét…”
thấy hai Ôn giữa tiết trời quá rét
thì nói lời yêu thôi đâu có ý chi mô !
nhờ hai Ôn nhà con quanh năm củi than lửa đỏ
máy heat, lò gaz, lò điện cũng đỏ luônmiếng ăn thiệt, miếng ăn chơi tơi bời khói cuộn
ơn nghĩa cỡ này con đâu dám giởn chơi !
nay hai Ôn với Mệ chuẩn bị đi chầu Trời
con có mâm cơm gọi chút tình thơm thảocơm gạo made in Vietnam còn ra là hàng ngoại
Tết quê xa níu chút nội cho lại hồn !
những mùa xưa hai Ôn với Mệ còn nhớ không
đói thắt ruột ngó nhau mà ngán ngẩmđêm tiễn đưa khói nhang bay thầm lặng
bụng dạ héo sầu, đói quá, héo sầu thêm !
chuyện héo sầu xưa nhắc lại để mau quên
nhớ làm chi những cảnh đời đau nhứcsông có khúc đời người rồi có lúc
tới một quảng nào nên gạn đục khơi trong
hai-mươi-ba tháng Chạp bên nhà dứt Đông
ở bên này đang đậm Đông rét dữmâm cúng tiễn đưa giờ đây ú nụ
khói nhang, thêm khói trầm, lả lướt từng cơn
có nước-mắt-quê-hương,
hàng ngoại đó, hai Ôn
nhớ rủ Mệ một ly không thôi Mệ giậnMệ mà giận e hai Ôn lận đận
không khéo tình chay tịnh tới sang năm !
giờ cũng đã tới thời tàn nhang hóa vàng
kịp dặm đường xa khi năm tàn tháng tậnthôi hai Ôn đi nghe, bấy nhiêu, đủ ngấn
thôi Mệ đi nghe, chừng ly, đủ phê…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét