Sáng nay ra hồ đi-rưởi-mai-về-rưởi-mai như một-ngày-như-mọi-ngày.
Nhưng hôm nay một ngày không như mọi ngày…
Bãi đá khô khốc lăn lóc bên
đường ông đi bộ qua bà đi bộ lại, trong số đó có tôi, vẫn thường lướt qua không
thèm ngó tới vì đang trớn bước đi vì đang đều nhịp thở vì cảnh quan quen thuộc không
có gì đáng phải phân tâm vì một ngày như mọi ngày cứ đi đều cứ thở đều. Nhẹ hều
những nhịp bước nhịp thở robot….
Vậy mà, sáng nay, không nhẹ
hều.
Nặng bước và nặng lòng…
Đang nhẹ bước rồi bỗng dưng
nặng bước, ngừng, không thèm đi nữa khi nhìn thấy bãi đá khô khốc lăn lóc ngày
ngày mình vẫn thường qua.
Thiệt quá đỗi nặng lòng để đến
nỗi phải nặng bước bỏ cuộc đi để ghé vô ngồi xăm xoe chụp vài tấm ảnh như sợ là
mai, sáng mai, mình có ra hồ thì cảnh quan hôm nay sẽ không còn nữa.
Bãi đá khô khốc lăn lóc ngày
nào, mới ngày hôm qua là ngày gần nhất, nay đã thành một bãi đá lạ lùng, quá
đỗi lạ lùng.
Tôi ngồi lặng, ngắm, nhìn lâu lắm là lâu, chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của một nghệ nhân nào đó đã trải lòng mình trả lại tâm hồn cho bãi đá khô khốc lăn lóc bao năm không ai thèm ngó tới. Những viên đá cô đơn lăn lóc vùi quên thời gian đã được bàn tay nghệ sĩ vực dậy để níu giữ lại được tâm hồn mình như Trịnh Công Sơn trong Thơ (Thơ, không phải Nhạc) đã viết ngày-sau-sỏi-đá-vẫn-còn-có-nhau.
Tôi ngồi lặng, ngắm, nhìn lâu lắm là lâu, chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của một nghệ nhân nào đó đã trải lòng mình trả lại tâm hồn cho bãi đá khô khốc lăn lóc bao năm không ai thèm ngó tới. Những viên đá cô đơn lăn lóc vùi quên thời gian đã được bàn tay nghệ sĩ vực dậy để níu giữ lại được tâm hồn mình như Trịnh Công Sơn trong Thơ (Thơ, không phải Nhạc) đã viết ngày-sau-sỏi-đá-vẫn-còn-có-nhau.
Đâu có tới ngày sau, ngày hôm
nay, tôi ngồi lặng và chiêm nghiệm một điều : cho dù là sỏi đá cũng có một tâm
hồn bởi tâm hồn sỏi đá hòa nhập vào tâm hồn người nghệ sĩ.
Anh (hay chị) nào đó, chắc là
cũng là người chạy bộ đi bộ mổi ngày như tôi để cho thể lực được dồi dào sung
mãn đặng mà nuôi tâm hồn mình vươn tới tha nhân. Có dịp tình cờ ngẫu hứng ghé
vào xếp vài viên đá, bỏ hồn mình trong đá, bỏ lại đời một tác phẩm không cầu
vọng thành danh. Chỉ là kẻ vô danh có tâm hồn nghệ sĩ.
Tôi thật tình cám cảnh và
ngưỡng mộ vô cùng những tác phẩm anh(hay chị) đã để lại trên bãi đá khô khốc
lăn lóc ở hồ Mirama Lake.
Có chụp nhiều tấm hình qua nhiều góc cạnh để khoe với bạn bè những tác phẩm của người nghệ sĩ nào đó mình chưa từng gặp mặt nhưng đã được gặp, sáng nay, ngồi chia sẻ và gặp nhau : tâm hồn nghệ sĩ.
Có chụp nhiều tấm hình qua nhiều góc cạnh để khoe với bạn bè những tác phẩm của người nghệ sĩ nào đó mình chưa từng gặp mặt nhưng đã được gặp, sáng nay, ngồi chia sẻ và gặp nhau : tâm hồn nghệ sĩ.
Tôi suốt đời là Thơ.
Anh(chị) suốt đời xếp đá nên
Thơ
Sáng nay tâm hồn Thơ tâm hồn
Đá, được cụng nhau.
Thiệt vô cùng hạnh ngộ…
Mirama Lake sáng 23/01/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét