NỖI LÒNG
trăm chữ
Bà nói ngày mai sinh nhật của con Ba. Ông ngồi nơi bàn viết, không viết,
ngó mông lung thấy đứa con gái của mình ở cầu thang Chợ Mới. Chiếc áo lain rách lòi cùi
chỏ. Mắt nhìn quanh.Tay cầm chiếc đèn ngôi sao giữa dòng người qua lại. Chiếc đèn cứ giữ níu bàn tay bé nhỏ vì không người mua. Đường về Xóm Nhỏ, chiếc đèn nhảy múa theo nhịp đạp
rã rời. Trăng dọi trong sáng tiếng con cười…Dâu bể nổi trôi. Cô bé ngày xưa, trong lòng
ông, vẫn chưa từng dâu bể…
…hơn hai-mươi-năm rồi cứ giữ mải
hình ảnh đó…chiếc cầu nối khu Hòa Bình xuống dãy Chợ(mới) Đàlạt…chiếc áo laine
rách lòi cùi chỏ nối liền ngày tháng lành lặn ấm no hôm nay…chiếc đèn ông sao dịp Rằm(Trung Thu)
tháng Tám không có người mua, ngơ ngẩn muộn phiền, trong bàn tay bé nhỏ…đường
về xóm (cũng) nhỏ trong nỗi buồn choáng ngợp lớn lao khi nghĩ đến đêm Rằm Trung
thu sẽ không có bánh trái để bày cỗ trông Trăng, đón rước chị Hằng, cười vui
cùng chú Cuội…thấy con háo hức cầm đèn cười nói hồn nhiên theo các bạn lên,
xuống con đường xóm nhỏ…rước đèn xong là về ngủ thôi con !...không có bánh trái
để bày cỗ trông Trăng bởi số đèn làm bán dịp Trung thu đã không bán được…đêm
xóm nhỏ âm thầm, sâu lắng theo con lịm dần trong giấc ngủ và cả trong giấc mơ
ngọt thơm mùi bánh…Trăng vẫn còn thức…Ba vẫn còn thao thức…giận mình và giận
buổi đổi đời…
Ngày xưa đã có những mùa tết
Trung thu thầm lặng ngó suông trăng Rằm, như thế đó !
Nay con đã lớn khôn rồi!. Ba thì
không lớn thêm hơn, chỉ chờ hóa lão !
Tháng Tám, bất chợt, một khoảnh
khắc nào đó nhìn thấy Trăng treo trên trời quê mới, con còn có nhớ lại những
mùa Trăng xưa !
Còn nhớ những chiếc đèn ông sao
mà ba (mẹ,cùng các con) đã chuẩn bị khung tre từ mấy tháng trước, chờ gần Trung thu là phất giấy để kịp
thời gian bán dịp đêm Rằm.
Lo làm đèn đem bán không phải
chụp giựt cơ hội để kiếm cơm qua ngày tháng đói mà chỉ để cầu một đêm Rằm Trung thu các con có bánh trái
bày cỗ trông Trăng, vui chơi cùng các bạn.
Vậy mà cũng chỉ đủ mua cho ( mỗi
đứa) một bánh(nướng)heo(nhưn đậu xanh) nhỏ, vừa khiêm nhượng!.
Cũng phải rảo qua mấy gian hàng
để coi giá cả mà cân lường nặng nhẹ túi tiền !
Có cả một bầy heo con(dễ cũng
mười-hai cô chú) với heo mẹ vàng lườm úc
núc nhưng cứ giả bộ(mà ước thầm) ngó lơ không thèm đứng lại. Đứng lại là phải so
đo tính toán xu hào nặng nhẹ. Quay đi thì nghe xót xa…
Xóm nhỏ ngày xưa đã cưu mang
không biết bao nhiêu là kỷ niệm những mùa Trăng Rằm Tháng Tám. Để tới bây giờ,
ngoái nhìn trở lại, còn thấy bâng khuâng …
Không biết bây giờ cô, chú còn
nhớ không !!!
đêm vườn Trăng tháng 8/2009
(Trích Truyện Trần Huy Sao,Hiên Trăng, 2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét