núi nhớ sông đau lòng cách trở
người nhớ người như núi nhớ sông
ta nhánh rong phiêu giạt theo dòng
là bấy nhiêu nỗi buồn xa xứ
dâu biển héo xàu người lử thứ
may tình em níu góc vườn nhà
lâu lắm rồi lâu không thèm nhả
chân quê không lấm bụi đường xa
vẫn mái tóc đượm nồng hương Sả
nụ cười xoa dịu thuở nương quê
góc vườn chan nắng chiều lặng lẻ
phảng phất mùi thơm gợi nhớ xưa
cây ớt già nua mùa trổ lứa
vạt rau Răm xanh mượt dậy thì
cây Tía tô trở màu tím dịu
lãng mạn vô chừng phải không em
ta nhiều năm giữa nhớ giữa quên
vẫn thường ra đây nhìn ngoái lại
hồn quê bầm dập đường xa ngái
lại ngát hương-đồng-gió-nội xưa
cám ơn đời vẫn còn hương lửa
nhóm lại dòng Thơ nỗi nhớ nhà
cám ơn em một đời không nhả
một góc vườn gợi nỗi nhớ quê….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét