mổi năm tiễn một con gà
tây phương cực lạc ta bà thế gian
mổi năm từ dạo sang trang
dặm ngàn sông biển quá giang xứ người
mổi năm dịp cuối tháng mười
một dao với nĩa tơi bời lá hoa
mổi năm vàng mướt da gà
trước là ăn nhậu sau là tạ ơn
tạ ơn người tạ ơn đời
tạ ơn đất tạ ơn trời ban ơn
tạ ơn ngày đó trống trơn
giờ thì trống rộn còn hơn trống đình
tạ ơn trôi giạt lục bình
lục bình giờ rộ linh đình đám luôn
tạ ơn không chỉ ơn suông
mượn lời thơ nói ngọn nguồn vì đâu
thưa từ một cuộc bể dâu
tang thương ngẫu lục nhói đau thấu trờinói nôm na cuộc đổi đời
nói dễ hiểu là không hòai sống chung
mới đôi chân nẻ lấm bùn
dắt dìu thê tử tới vùng cỏ hoa
ở đây đất của người ta
mình trôi giạt tới chẳng qua cùng đường
vậy mà bất kể người dưng
người ta mời đón như từng cố nhân
miếng cơm ngụm nước ân cần
cơm ham nước coke lâu dần rồi quen
người mình ân trả nghĩa đền
khéo lo chi chuyện trùm mền giả lơ….
Hiên
Trăng, 19/11/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét