...rau dưa qua bữa nhớ qua ngày
đến nỗi chi mà lạc tới đây.....
Buổi chiều. Cả nhà ngồi quây quần xum họp.
Nói là cả-nhà e ra là nói quá. Đúng ra, là chỉ một phần, của cả-nhà thôi!
Nhà có bốn người con từ buổi đầu dắt díu nhau qua vùng quê mới. Trải mưa dầm nắng dọi đã có nhiều đổi thay...
Anh Hai đã có gia đình riêng.
Chị Ba đã có gia đình riêng.
Cả hai gia đình anh Hai chị Ba đã có cơ ngơi vững vàng riêng lẻ. Có những buổi chiều quây quần xum họp riêng tư.
Chỉ còn lại Tư Đào và Út Linh đang còn ở với Ba Mẹ.
Nói cả-nhà là ý nói ôm đồm cho thêm ấm cúng. Mai mốt chú Tư Đào cô Út Linh rồi lại ra riêng, chắc chắn là phải ra riêng. Không biết ngày lành tháng tốt nào cô chú quyết định ra riêng để hai ông bà (già) như hai con khỉ (già) trong sở thú. Bắt chí cho nhau và làm trò...khỉ cho nhau coi đỡ, bớt, thấy buồn.
Ngày ra riêng cô chú, nào đây, thôi thì cứ hẳn tính sau.
Bây giờ cả nhà ta đang (được) quây quần bên buổi cơm chiều.
Buổi chiều mà được quây quần xum họp là một buổi chiều hiếm hoi khó tìm trên vùng đất lạ xa quê. Cũng may là công việc làm của mọi người cùng chung giờ. Sáng còn chào nhau khi lên xe rồ máy . Chiều còn quây quần xum họp... rau dưa qua bữa nhớ qua ngày...đến nỗi chi mà lạc tới đây....
Buổi cơm chiều nay đang dòn dã nhắc nhớ tới những buổi cơm chiều quê xưa với nhiều món ăn đâu thua nhà hàng :
- Mắm quẹt kho tiêu ( quẹt một đũa thôi là đủ nuốt trôi chén cơm độn khoai lang lát)
- Đậu phụng kho queo ( đậu phụng ít nước mắm nhiều thêm chút đường, chút dầu tiêu chuẩn của cô giáo “lưu dung” đang đi về phía mấy thầy-giáo-tháo-giày !).
- Tô canh rau cải tự cung tự cầu của anh chàng cải tạo mới về tăng gia sản xuất ( không hề, và chưa hề dám thấy, có chút thịt hay, cao cấp hơn, là tôm(dù là tôm khô!). Chỉ dám mượn nhờ ngọt nước, để nuốt trôi cơm, từ “ tiêu chuẩn” mì chính của cô giáo “lưu dung”).
- Ớt ( dằm nước mắm “tiêu chuẩn công nhân viên”. ). Gọi là đưa cay, hay, đưa cơm ! Ớt tự cung tự cầu không được có trong “tiêu chuẩn”. Do bởi, vì, được phóng khoáng tự do nên vườn ớt nhà đã một thời sai trái đỏ xanh. Nhưng có một điều là ớt không nuôi được con người. Ớt chỉ làm thêm cay cuộc sống để vượt lên chất đắng một thời cưu mang.
( Không như ngày xưa ăn ớt như nhồng, nay tôi thành thật rất buồn vì không còn có khả năng ăn ớt nữa dù vẫn cứ tự trào mình là người-việt-gốc-ớt.)
Chẳng hiểu vì sao!
Hay có thể ở nơi tôi đang ở, đời đã không còn đắng nữa nên chẳng cầu vị cay để hòa giải đắng cay !
Hay là vì hương vị ớt quê người không hấp lực như vị ớt quê hương .
Hay, chính tôi, đã không còn là người quê cũ !
Đã tha hương ! Đã mất dấu đoạn trường.
Ngày đó, do vì thực đơn đời sống nguy cơ thiếu dinh dưỡng quá nên phải “cải thiện” đời
Đi câu cá lòng-tong ở đập Đa Thiện.
Đi câu tôm ở hồ Xuân Hương.
Đi xúc hến, mò cua ở suối Cam Ly Hạ
Đi hái nấm mối ở đồi Trọc
Ngày xưa là vì nhu cầu bức thiết từ cuộc sống còn.
Bây giờ thì nhắc lại để cảm nhận là mình còn sống.
Còn sống để nhớ mãi, nhớ hoài, nhớ thâm căn cố đế lon ”gô” cá lòng tong ở hồ Đa Thiện đem về một nửa kho rim để bới ăn đi làm một nửa chiên bột để “cải thiện tại chỗ” cho cả nhà có chất tươi xanh. Cá lòng tong có một chút mà... lăn chiên... cục bột to đùng để cứu đói. Những con tôm hiếm hoi ít ỏi ở hồ Xuân Hương thì cục bột...lăn chiên...to hơn chút để có phần bột chiên chia đều mà ghém rau cho vừa một...ghém miệng. Con hến, con cua ở suối Cam Ly Hạ thì thi thoảng. Nấm mối ở đồi Trọc thì dành thay thịt để đổ bánh xèo thi vị những ngày mưa da diếc buồn đàlạt....
Cơm chiều đạm bạc của những ngày xưa....
Hôm nay, cũng cơm chiều, cả nhà quây quần nhắc nhớ chuyện ngày xưa.
Bữa cơm chiều nay không đạm bạc rau dưa nhưng tấm lòng thì đạm bạc khi chú Tư Đào và cô Út Linh còn biết nhớ ( dù rất mường tượng) và thương những tháng ngày đói cơm lạt mắm ngày xưa....
Cô chú khi qua vùng đất mới còn nhỏ tí, mà nay...
chiều 15/09/2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét