“...vườn của em thơm rau húng rau răm
đỏ thắm ớt cà vàng tươi bông cảixanh mơm mởn giậu mồng tơi tốt lá
phủ mượt mà mập ú đọt rau lang
ba thứ đó, em trồng thêm chật đất
thiếu món chi, ra siêu thị có liềnđời sống mới mà ! .Vô cùng tất bật
gánh gồng chi mấy món nợ oan khiên!
sao em không trồng hoa hồng hoa cúc
rất thời trang, lại đẹp cửa đẹp nhàchẳng tốn thì giờ săm soi chăm chút
đâu mất công ngồi lặng ngắm bâng khuâng!
sao em không trồng cỏ xanh trải thảm
thời trang hơn!. Lại có vẻ sang giàumỗi cuối tuần ra ngồi chơi hóng mát
ăn hamburger uống coke đeo kính râm!
ngắm đời tha hương qua màu xám nhạt
( hay màu đen màu xanh đậm tùy em )nhai nuốt nỗi buồn xin đừng nhăn mặt
uống ngọt niềm đau xin cứ an nhiên
cứ giả lơ nghe nhạc nhịp hai chân
đừng thèm nhớ chuyện một thời xưa cũchẳng ai trách ai qua cầu rút ván
tự do mà!. Ðâu cấm chuyện riêng tư...”
nói giỡn thôi !. Sao em buồn dữ dzậy?
đời chưa vui mình “quậy” chút cho vuianh hiểu lắm. Em có niềm thương cảm
để quê hương gần gụi ở sân vườn
lá húng. Lá răm. Trái cà. Trái ớt...
thiệt là như sống lại cảnh thân quengần gụi quá để lòng thêm đau xót...
vườn rau em là cả một trời quê!
mỗi buổi chiều em thường ra tỉa lá
áo bà ba đôi guốc mộc ngày nào...chiếc nón lá che khoảng trời quê nhỏ
mát lòng em và, ấm cả lòng anh....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét