là nhớ về Ðàlạt, một chiều mưa
cuộc sống bon chen, có thể, em quên
chiếc dù xanh – cơn mưa mùa Ðàlạtmiếng bánh xèo cắn giòn tan trong miệng
đường Hai Thương mưa bụi giăng giăng
em đừng nghĩ là tôi lãng mạn
lãng mạn gì đâu ! Chỉ nhớ vậy thôi...ngày tháng sợ quên, lâu lâu nhắc lại
để thoáng bâng khuâng cho đỡ buồn đời
kỷ niệm bỏ lâu vùi đau tội nghiệp
như bỏ quê hương lâu quá thiệt buồn !cuộc sống bên này dư mà vẫn thiếu
mập mạnh đỏ hồng, lòng dạ trống trơn !
đời vẫn cứ vần theo cơm áo
cởi không ra những sợi buộc tháng ngàylòng tơ rối mà hồn thì trơ đá
lấy gì đây mà nhắc nhớ ngày xưa !
thì đúng vậy, nhưng mà không phải vậy !
lẽ nào đâu mà quên cả chính mìnhmột chút bâng khuâng có gì phải, quấy
đời khô rang, mình nhúng nước, cho vui
tôi nhúng hồn tôi mềm như bánh tráng
cuốn miếng nem rau ghém quán Hương Tràuống chén nước Sâm đầu đường Minh Mạng
đưa em về Ngọc Hiệp đón xe Lam
mưa ngập nước đầu ngã ba Mả Thánh
chiếc xe Lam chết máy, nằm lìmình xắn quần níu nhau qua cầu ván
chiếc dép em trôi về suối
đó, thấy không ! Mới nhắc đã bật cười
( cười thoải mái chớ phải đâu cười gượng )vậy mới biết, tâm hồn em tươi rói
mà không chừng còn...lãng mạn hơn tôi!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét