nỗi buồn tôi gởi lại xóm quê
xóm nhỏ đói nghèo cất đầu
không nổicon cá tôi câu dọc theo bờ suối
cũng nghèo luôn !. Nghèo tóp cả thịt da !
vạt sắn trên nương suốt mùa
khô hạn
thân mộc khô cằn củ nhú ngón
tayđất trộn mồ hôi bao đời cũng vậy
dỗ dành chi đất cũng cứ ù lì !
người xóm tôi mãi một đời
chung thủy
dẫu đói nghèo bóp bụng trải
lòng nhaunhẫn nhục ôm trời cần cù bám đất
cứ tin rằng trời đất chẳng phụ người !
con hến con tôm xúc bờ suối nhỏ
củ khoai lang teo tóp thấy tội tình !
giấc ngủ tôi hằng đêm đầy mộng
mị
ủ ấm thân tôi trong lớp bao
tờiđêm học bài dưới ánh đèn mờ tối
sáng lên nương chiều vội vã tới trường !
Cha dạy cho tôi đạo lý làm người
Thầy dạy cho tôi bao điều mới lạ
Mẹ tôi mất khi tôi ba-ngày-tuổi
tôi học nơi Người bài học nhớ thương !
tôi lớn lên theo thời buổi
nhiễu nhương
cuộc chiến tương tàn đẩy tôi
nhập cuộctrước lúc tôi đi có người em nhỏ
nhìn tôi…nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe !
từ đó tôi xa ít dịp trở về
nhưng tôi nhớ, thiệt lòng, tôi
rất nhớánh mắt nhìn tôi…nhìn tôi ngày đó
thấy sao gần sao quá đỗi là thương !
bởi, em ơi, trên mổi chặng
đường
tôi vẫn nhớ về những ngày xóm
nhỏnhớ cảnh nhớ quê nhớ người chia khổ
chia đói nghèo chia hạt muối lưng cơm !
mảnh đất cằn khô nơi tôi khôn
lớn
tôi có người thương chờ đợi
sớm hômcon cá ra sông nhớ đàn mà ốm
con chim xa rừng thương bạn mà đau !
…mấy mươi năm !. Hai đứa bạc
mái đầu
ánh mắt nhìn tôi…nhìn tôi…
ngày đóvẫn mãi trong tôi là người em nhỏ
như ngày nào…ngày nào…Em ơi !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét