con suối Cam Ly giờ ô nhiểm nặng
bãi rác đầu nguồn chặn đứng dòng trôi
kỷ niệm trong tôi từng ngày hấp hối
tuổi thơ xưa theo con suối chia xa
tôi ở lưng chừng suối Cam Ly Hạ
có rừng Ngo nuôi dưỡng lùm Dâu-dacon cá Tràu thèm ăn rong rêu đá
con Rạm ngu ngơ không né tay người
con Hến muôn đời vẫn cứ nằm lười
con chim chích-chòe thèm bông ngủ-sắccon Dế cơm đào hang sâu rất ngặt
con sâu Ngo nằm trắng muốt tròn vo
mùa mưa xong nấm Mối đẩy lá Ngo
mập ú trắng phau cứu đời nghèo đóilá rau Diếp đọt lá Mưng tươi rói
trái Dẻ rang thơm lựng vị tình yêu
chỉ bấy nhiêu thôi đâu nói chi nhiều
cũng đủ thương hoài bao nhiêu kỷ niệmcon suối một thời đi xa đau điếng
nỗi lòng ơi nhớ quá suối Cam Ly…
hai-mươi-năm xa...
2 nhận xét:
Trần Lão Gia nhắc chi con dế cơm, nấm mối, cả con sâu Ngo trắng muốt ....mần chi cho con nhớ quá dzậy nè!
nhìn dòng suối ngày xưa khô cạn
bỗng thấy lòng đau nhói từng giờ
lão gia ơi!
dòng suối khơi nguồn tuổi ấu thơ để rồi hội nhập vào dòng sông, theo sông hòa ra biển lớn!!!!
ai mà chẳng có một dòng suối để thương một dòng sông để nhớ !
từ khi ra biển lớn lại hòa nhập dòng đời dị biệt, nỗi nhớ quên ở mỗi người mổi khác.
Lão gia rất ngưỡng mộ DQ vẫn còn nhớ, không quên những tháng năm bỏ lại Xóm quê.
chỉ hai câu Thơ mà gom hết một nỗi lòng...
Đăng nhận xét