tháng 9 07, 2012
RÂM RAN THÁNG CHÍN !
Tôi biết con đường tôi đi rồi mịt mờ xa. Quê hương đã là cố hương. Nơi chốn nương nhau một thời đã là cố quận. Người quen thân ngày nào nay đã là cố nhân.
Giờ ngồi tìm lại mớ rong rêu dĩ vảng thấy lòng mình chùng xuống, nghẹn ngào.
Bạn đọc có lời nói Thơ ( và Văn, thi thoảng vài bài ) Trần Huy Sao còn hệ lụy quê hương.
Nhận định đó là chính xác. Tôi, với, quê hương vẫn một đời gắn bó.
Chị Bích Huyền đài Voa đã dành một khoảnh thời gian đọc cho thính giả nghe “ Quê Hương trong Thơ Trần Huy Sao”. ( chịu khó Google, [ trần huy sao] search )
Bài đọc, lâu rồi, nhưng nếu bây giờ đọc lại, chị phải thêm nhiều bài Thơ nữa. Về quê hương, tất nhiên, theo chủ đề.
Bài Thơ “ Đêm Giật Mình Nghe Tiếng Dế” tới nay vẫn còn nhiều bạn đọc email về chia xẻ. Toàn là dân có một thời mê đá Dế.
Chỉ là bài Thơ về con Dế thôi mà đã nghe vang tiếng “gáy” rộn ràng.
Hóa ra, dù có đi xa vẫn đâu phải mịt mờ xa. !
May là mình còn có Thơ (sở trường) Văn (sở đoản) nhắc nhớ cho dịu lòng mình, thương nhớ quê. Vậy mà có nhiều tay chia lòng ăn ké.
Tới nay, đề tài về con Dế, vẫn còn râm ran…
Thôi thì quý anh, quý chị, quý em chuyện con dế xưa đã trở mình cổ tích. Bây giờ, thời khai phá (hoại), con Dế không còn là kỷ niệm. Đã trong dĩa trên bàn, đã là khám phá độc chiêu cho thời buổi hưởng thụ những ngón ngon vật lạ. Con Dế nên về với hoài niệm và anh, chị, em nên ( ngậm ngùi là vừa đủ ) về huyền thoại một mùa xưa.
Có một email viết : ‘…con Dế ở Đồi Trọc không mạnh mẽ hung hãn bằng con Dế ở Rừng Ngo. “
Lời nhận xét này quá đúng. Biết Đồi Trọc biết Rừng Ngo là phe ta rồi chớ còn ai xa lạ. Lời lẽ trong email có vẻ “đàn anh”, chắc là một trong số những người anh Xóm nhỏ.
Tôi trình bày (khá dài dòng tâm trạng hụt hẫng của mình khi nhìn thấy những “dĩa mồi” từ Dế).
Không thấy trả lời trả vốn gì cả.
Sáng nay nhận được email anh “…vòng vo tìm hiểu rồi cũng biết. Té ra chú là con Ôn Cai Hoành. Ôn hồi đó cũng Thơ Văn dữ dội nên bây chừ chú cũng rứa thôi, là nghiệp. Chuyện dế đá thôi mình bỏ qua đi, nhắc chi cho xót. Cho anh gởi lời thăm hỏi “cô gái rượu” của Ôn Lào nghen…”
Tôi lừng chừng chưa trả lời.
Mai hay mốt, tôi sẽ hồi âm, ngắn gọn về lời thăm hỏi của anh :
“ Chỉ cách một căn phòng
mà muôn trùng chia xa….”
Tháng 09/2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét