tháng 11 18, 2010

TRĂNG CÔ ĐƠN


Đàlạt là em

em biết người đi không quày lại
một lối đường Trăng cũng bỏ quên
quê nhà sương khói giờ xa ngái
tình giăng tơ nhện phủ lối về

níu xót mùa Thu hoa Cúc nở
bên thềm Trăng rớt ngọt dòng Trăng
người giữa đời em đau nỗi nhớ
thầm thương nhói quá mỗi đêm Rằm

người đi người đã đi rồi đó
có tìm người em dõi bóng Trăng
hiên xưa vành vạnh vầng Trăng tỏ
nay đã vàng phai đã lặng thầm

đã không là của mùa Trăng cũ
dặm đường xa ngái dặm đường xa
người đi lòng có còn thương giú
hay là bỏ rớt lại quê nhà

rớt lại mùa Trăng xưa thềm cũ
biết là thương nhớ chỉ thêm sầu
biền biệt bao năm đời mưa lũ
em mất người để được nỗi đau

nỗi đau ngồi với buồn hiu quạnh
Trăng cũng buồn lây níu gọi tình
người xưa thềm cũ giờ hoang lạnh
ngó sửng vầng Trăng nhớ một mình…

11/2010

Không có nhận xét nào: