tháng 11 05, 2010
SINH NHẬT THI
gởi tặng chú Tư, Trần Minh Đạo
“ …Những bài trong Nhật Thi được viết về một khoảng thời gian không dài nhưng chính ngày tháng đó đã đánh dấu một đoạn đời đáng nhớ nhất về gia đình bé nhỏ của riêng Ba. Nơi đó, các con đã-lớn-lên trước tuổi,đã sống khổ, đã vui buồn để có nhiều kỷ niệm bên nhau mà giữ lại cho đời.
Tuổi thơ các con vẫn được nâng niu, giáo dục trong vòng tay Ba Mẹ. Gia đình mình, phải nói là, sống rất Thơ dù tận cùng đắng cay khổ cực như bao cảnh khổ trên đất quê sau cuộc đổi dời bể dâu thương hải…
Ba đã xoay trở đủ nghề trong cuộc mưu sinh đầy dẩy những phân biệt cũ mới cho các con còn có được tiếng cười trong sáng, còn dáng đứng Con Người để không thể và không bao giờ bị dày xéo, nhạt nhòa vào một xả hội nhốn nháo mà nơi đó trắng đen không phân định rõ, phải trái chẳng rạch ròi phân miên…
Không thể để các con hư theo thói đời mạnh được yếu thua. Không. Không bao giờ, và chẳng bao giờ, là như thế !
Dù Ba đã chịu trăm cay ngàn đắng khi được “sống” mà trở về với các con sau những tháng, năm dài “cải tạo”.
Dù cho cuộc áo cơm nghiệt ngã nhưng lúc nào cũng đứng thẳng làm người, vẫn an nhiên tự tại trong cảnh đời, trong Thơ.
Vẫn là Thơ cứ là Thơ trong dòng đời ngỡ sẽ là vùi dập tối tăm…
Từ một cuộc đổi đời đã làm cho bao gia đình ly tán, bao biệt ly nối tiếp biệt ly.
Vậy mà một góc đời riêng Ba vẫn giữ gìn trân trong hình ảnh Thơ về các con bên Ba Mẹ, trong mái nhà xưa vẫn cứ chiều về vương khói bếp, vẫn cứ sáng hồng nắng lung linh, vẫn là đêm đêm giấc ngủ tuổi thơ say nồng.
Và tháng ngày cứ vẫn là Thơ, cứ vẫn là tiếng cười xua đi chặng đường đời đau khổ…
Cảm ân Đời. Cám ơn những tháng ngày qua còn giữ lại cho Ba trọn vẹn thân thương, cho hồn thơ Ba trẻ mãi không già. Cho Thơ còn vút cao cung điệu mà không tủi thẹn với Đời khi các con còn nương dựa vào Ba Mẹ. Con ngoan. Những đứa con ngoan…
nhà mình sao thiệt là vui
gia đình xum họp mỗi chiều râm ran
chuyện xa rồi tới chuyện gần
quanh co cũng chuyện Tư Đào, Út Linh…
chiều 10/1988
hiên sau bếp củi ngo
“ A…a…Mẹ đã về rồi “
Út Linh đang mãi mê chơi đồ hàng
Tư Đào nhanh thiệt là nhanh
chạy ra ngoài ngõ lanh chanh xách đồ
vấp vào cục đá, bất ngờ
chỉ nghe cái “hụych” nằm bò giữa sân
cả nhà ôm bụng cười lăn
Tư Đào đau quá, mặt nhăn như mèo ***
ngày Mẹ đi chợ đãi cả nhà bánh Xèo
20/10/1988
***hai câu kết, ý và thơ của Minh Trí
những ngày mưa gió Ba đau
Tư Đào tội nghiệp vô, ra suốt ngày
mớm từng miếng cháo ân cần
rót từng ly nước để phần cho Ba
lại còn tay ngọc tay ngà
sờ lưng hết mỏi, sờ đầu hết đau
có gì đâu !. Có gì đâu
tình thương con hóa cơn đau dịu dần…
11/01/1988
từ K.60 ( Tà In) đãi vàng trở về, sốt rét.
hôm nay Đào đi học
cặp sách nặng trên lưng
diện áo quần mới cứng
đi, đứng ngó đàng hoàng
mới ngày nào ngỡ ngàng
với Thầy, Cô, lớp học
mà nay thì quá giỏi
đáng khen, ờ, đáng khen…
ngày tựu trường Tiểu học Lê Lợi
05/08/1989
kẻng Trường rộn rã
học trò đã về
mũ đen đội lệch
cặp đeo trên vai
áo quần xộc xệch
mặt mũi đỏ lừ
mồ hôi nhễ nhại
bước nhảy chân sáo
miệng hát bi bô
từ cổng bước vô
chưa kịp thưa Ba
đã kêu “ Đói ! Đói ”
học mới một gói
mà ăn sạch bồ
sạch quánh sạch nồi
thôi đi…ông Tướng !!!
05/1989
chiều tan Trường về, vô quán gặp Ba
ối trời ơi !. Mưa rơi !
ngáp dài một cái chơi !
15/04/1990
ngồi với Tư Đào, chiều mưa quán ế
Tựa và Thơ
trích Nhật Thi ( Thơ 1981- 1994) Trần Huy Sao )
lưu giữ trong Tủ Sách gia đình Trần
ngày riêng của Tư Đào
04/11/2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét