tháng 11 30, 2010

DẶM ĐƯỜNG XA NGÁI


Dẫu thế nào đi chăng nữa cũng xin nói thật lòng tạ ơn vùng quê mới.

1.
từ khi giạt bước phong vân
nhánh rong phiêu vượt biển vần sóng xô
nỗi đau vận nước khô bờ
góc hiu quạnh nhỏ bơ vơ không nhà

2.
lạc đường tới chốn quê xa
nhói đau thân phận người tha phương rồi
quê hương giú kín trong đời
miếng cơm manh áo hạ hồi nhớ sau !

3.
bơ vơ từ thuở ban đầu
nay thì cũng đã vào đâu đó rồi
cơm thì cũng đủ đầy nồi
áo thì nóng lạnh tứ thời cũng qua

4.
em còn nỗi nhớ xa nhà
đường muôn dặm đã nhạt nhòa dấu quen
chiều nghiêng vạt nắng bên thềm
ngó rưng mắt lệ lòng mềm quê xưa

5.
kể từ khăn gói gió đưa
hai ta lạc chốn nắng mưa trái trời
khi quê nhà trở sáng mơi
quê người sót nỗi đêm rơi đuổi chiều

6.
ta thường ngó nắng chiều riêng
ngó mây lang bạt sầu nghiêng nỗi sầu
mấy mùa phiền trược bể dâu
đời qua truông đã bợt màu tóc xanh

7.
tựa như lá úa bỏ cành
dấu xưa nay đã rêu quanh lối về
dặm trường xa lạc trời quê
Thu xưa hiu quạnh bốn bề lá rơi

8.
tạ ơn xin tạ ơn đời
tạ ơn người tạ ơn trời quê xa
nhớ xưa cơ nhở bầy đoàn
ơn người xóa nỗi cơ hàn cho ta

9.
chuyện lâu rồi chuyện đã qua
nay mường tượng lại tưởng xa mà gần
ơn người hạt gạo trắng ngần
đói cơm lạt muối đã lần lựa xa

10.
chiều ngồi hiên trước sân nhà
viết bài Thơ vội nhân Mùa Tạ Ơn
tạ ơn người tạ ơn Đời
tạ ơn cơ nhở một thời đã qua….

Hiên Trăng tháng 11/2010

tháng 11 25, 2010

BUỔI XA QUÊ



khi còn ở với bên nhà
miếng cay miếng đắng mặn mà miếng quê
tới hồi dâu biển xô về
tang thương ta liệu khó bề nương lâu
quê nhà giờ chốn quê đâu
ngoái thương cắt-rốn-chôn-nhau quê mình
buổi đời cuộn sóng bạc tình
ta đau xót bỏ quê mình, đi xa
đi xa ngày lại tháng qua
nửa đời nhìn lại xót xa quá chừng !
11/2010

CHUYỆN XƯA



Chị nói :
- Em có về nói với anh đừng bới cơm cho chị. Để chị chết đói cho anh thỏa lòng.
Tôi giật mình khi nghe câu nói của chị, ngó chị, thấy mặt đỏ môi mím, rõ ràng là đang giận, giận tới tím ruột tím gan.
Mà nhìn lâu, thiệt ra, cũng chưa thấu !
Té ra là quên nhìn đôi mắt chị. Đôi mắt dối lòng chị , đang long lanh giọt lệ chưa rơi!.
Chỉ mới long lanh ướt át vậy thôi chứ chưa rơi.
Chưa rơi là chưa dứt lòng riêng câu nói lòng mình.
Chỉ là giả bộ ( tự điển bách khoa ghi : giả bộ là làm dáng điệu như thiệt ).
Tôi chạy về chỗ anh đang cuốc đất lên vồng để dặm dây khoai .
Khi nghe tôi nói, và nhìn tôi làm điệu bộ y như chị, cho anh tin là chị đang giận .
Anh chống cuốc nhìn tôi, cười sảng khoái :
- Cho đói luôn tới chiều, tới tối, tới mai.
Rồi anh vuốt vai tôi, cười hiền :
- Em làm ơn chạy nói với chị lời anh vừa nói. Đừng bỏ sót chữ nào.
Tôi lại chạy ngược về chỗ chị nói y lời anh dặn dò.
Chị cúi đầu đỗi lâu :
- Chạy mau về nói với anh là nồi cá chị ướp muối mà quên rắc tiêu, làm ơn làm phước rắc tiêu nhiều nhiều chút.
Tôi chạy về chỗ anh, nói y lời chị.
Anh cười ngất vỗ vai tôi, đau điếng :
- Về nói với chị là muối chị ướp tới đâu thì anh sẵn sàng rắc tiêu tới đó, đừng lo.
Thấy tôi đang ngỡ ngàng chuyện muối tiêu tiêu muối, anh vỗ vai lại vuốt đầu tôi, giọng dịu ngọt :
- Chạy tới chạy lui thiệt tội cho em quá. Mà em không hiểu đâu !. Mặn muối cay tiêu là chuyện đời thường. Về nói với chị là tiêu anh đã rắc rồi, đừng làm bộ.
Tôi chạy ngược về nói y nguyên lời anh.
Thấy chị cười, giấu nụ.

Buổi chiều ngang qua nhà, thấy anh chị đang ngồi ăn cơm trước sân. Thoảng trong gió chiều mùi cá mặn kho tiêu, thơm lựng…

Vợ chồng đôi khi, thường khi, cũng tiêu cay muối mặn là chuyện rất đời thường.
Tôi già hơn nửa cuộc đời, chiêm nghiệm và hiểu thấu một thời chị thì muối mặn anh thì cay tiêu mà sao lại còn ngồi hiên trước đơm miếng cơm cho nhau, gắp miếng cá mặn kho tiêu cho nhau…

Nay anh với chị đã đi xa rồi !.
Tôi ‘ngộ” được tình anh thương chị và chị thương anh.
Vợ chồng mà !

Mùa Tạ Ơn
11/2010

TẠ ƠN ĐỜI



miếng đói no xưa đã là kỷ niệm
ân tình nồi cơm độn nửa sắn khoai
chén nước mắm để lâu ngày đọng muối
đời thèm ăn no suốt cả bốn mùa

mà có no đâu chỉ là dối bữa
chép miệng thòm thèm nhìn ngó nồi cơm
trưa lưng bụng chiều chỉ vừa no mỏn
buổi tối cồn cào bụng réo cơm sôi

nhà mấy miệng ăn no lòng khó nổi
nhín nhường nhau từng miếng cháy vét nồi
ơi ngày tháng cứ thèm no bụng đói
đã có nhau kỷ niệm níu đời nhau

tạ ơn đời miếng đói lạc bể dâu
qua đất mới có chén cơm đầy đặn
trưa no bụng chiều miếng ăn bỏ mứa
tối không cồn cào bụng réo cơm sôi

vái lạy tứ phương ta tạ ơn đời
năm, tháng dư thừa nơi phương trời lạ
buồn nỗi quê nhà bụng đời lép quá
đành phải tha phương tìm tới quê xa…

Ngày Lễ Tạ Ơn
25/11/2010

MIẾNG CƠM CHÁY, NGÀY XƯA !



bữa cơm ngày xưa đạm bạc quá chừng
cá cơm khô rang trộn đều nước mắm
có chút đường pha chanh cho bớt mặn
chiều quây quần khói bếp ấm lòng nhau
mẻ cháy đáy nồi nhìn nhau không giấu
cắn ngập miếng thèm nhai rụm giòn tang
cứ nhìn qua nhìn lại nhìn khô ran
biết phần ai được nhận thèm miếng cháy !
cơm thuở quê nhà rụt rè lắm vậy
buổi đói no nhín bụng trải lòng nhau
miếng cháy giòn tang một thời yêu dấu
vẫn nhớ mang theo tới tận quê người
thừa mứa miếng ăn ta lại kiệm lời
nhắc tới một thời đã thèm cơm cháy

thời đói cơm đói bụng đói từng ngày
đâu như bây giờ miếng ăn miếng bỏ

khi no đủ nhớ lại ngày đói khổ
miếng nhịn thèm đạm bạc một nồi cơm
lạt muối đói rau có nhau hôm sớm
vạt cháy cuối nồi chia sẻ giòn tang
thịt cá dư thừa dành kẻ giàu sang
ta chỉ thân thương một thời cơm cháy !
cảm ơn Đời đã qua rồi khổ nạn
mỗi chiều ran bếp lửa ở quê người
miếng khi đói đã than tro lạnh nguội
bỗng nhớ thèm miếng cơm cháy ngày xưa
ta ở nơi này ngày nắng ngày mưa
than củi đâu chỉ lò gaz nóng rát
nồi cơm sôi than đâu mà nhốt lửa
cơm cháy cuối nồi khó nổi, ngày xưa
xưa một nửa bây giờ ta một nửa
một nửa ghé người một nửa lụy quê

nồi cơm cạn, cứ cạn nguồn, quạnh quẻ
cơm cháy một thời đã lạc đường xa….

Hiên Trăng nhà cũ
ngày Lễ Tạ Ơn 25/11/2010

tháng 11 19, 2010

XÓM NGHÈO NỖI NHỚ TRĂNG



Tôi nhớ, rất nhớ, dù đã bao năm xa nhà xa quê xa những đêm Trăng vàng mượt xóm quê nghèo.
Quê tôi Đàlạt nhưng gốc ngọn chôn-nhau-cắt-rốn là xóm nghèo Đa Cát.
Xóm Đa Cát liên lụy cận thân với xóm Đa Thuận, xóm Đa Trung.
Ba Xóm gộp chung lại gọi là Đệ Nhị phường, sau này nữa đổi là Phường 6.
Hồi tôi răng sún trọc đầu trải nắng đầm mưa chân dẫm bùn quen thân với đất thì nghe gọi là xóm đình Đa Cát, xóm đình Đa Thuận, xóm đình Đa Trung bởi vì ở Xóm nào cũng có một ngôi Đình riêng.
Khi lớn trộng thêm một chút thì không còn nghe chữ Đình, chỉ đơn thân độc mả chữ Xóm.
Rồi lớn thêm hơn thì lại nghe ra là chữ Khóm !.
Danh xưng theo thời thế, đổi thay dù cuộc đất và con người vẫn không thay đổi.
Hồi xửa hồi xưa, khi tôi chưa ra đời hay ra đời rồi mà còn quá nhỏ, gọi là Thôn Đa Cát.
Nghe tiếng Thôn, tôi nuột cả lòng bởi thiệt quá thân tình đầm ấm.
Sau, nghe tiếng Xóm, coi như cũng còn não lòng dù sao cũng tình Làng nghĩa Xóm.
Tới thời nghe tiếng Khóm thì thiệt là lạc hồn quê, bởi đã đi vào thời hiện đại ngó nhau mà không thấy nhau, chỉ thấy trời cao đất rộng vượt ranh qua khỏi lũy tre làng. Là thời kỳ đổi mới, con người cũng đổi mới luôn !.

Nhắc tới chữ Thôn lại nhớ thiết tha đến mũi lòng khi nghe bài hát “ Nắng Chiều” của ông Lê Trọng Nguyễn :
" khi đến cuối Thôn chân bước không hồn. Nhớ sao là nhớ đến người ngày xưa..."
Ông thì về tới Thôn nhớ chỉ một người xưa còn tôi khi nghe bài hát này cũng nhớ Thôn xưa, nhớ những người xưa đã gắn bó đời sống nắng mưa( ở quê tôi, nắng thì chỉ đủ vừa vừa sưởi ấm, mưa thì bùn trơn nhão đi trên những con đường đất phải bấm mấy ngón chân cho không trơn trượt ).
Hai nỗi nhớ cùng gặp nhau khi trở về Thôn cũ.
Tôi, có về Thôn cũ, nhớ sao là nhớ những người ngày xưa.
Ông về Thôn cũ, nhớ sao là nhớ tới người ngày xưa. Đến nỗi chân bước không hồn !
Những người ngày xưa của tôi buồn vui lẫn lộn trong cuộc sống đời thường.
Người ngày xưa của ông, sao mà dịu hiền, thiệt tình tôi cũng ghé lòng yêu :
“ Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi
Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi …”

Tôi thiệt không giấu, quá lòng yêu người con gái có cái nết dịu hiền, đến nỗi nắng chiều cũng phải ngừng trôi.
Có không, có người em gái dịu hiền như vậy không ?.
Hay là ông đang nhớ người em gái dịu hiền, nhớ, nỗi nhớ thiết tha đến nỗi nắng chiều phải ngừng trôi !.
Dù thế nào chăng nữa, cũng phải nhận biết là cái nét dịu hiền của người phụ nữ, đá cũng phải mềm nói chi tới trái tim của người nam tử !

Đi lòng vòng ra khỏi Thôn rồi !
Quày trở lại thôi !. Để ngắm vầng Trăng xưa, nhớ những người xưa một thời đã thành câu chuyện kể. Ngày xưa…
Có những đêm Trăng rượt-bắt-cứu-tù
Thấy anh Lạc ôm hun chị Hẹ
Thấy mái Đình cong dáng buồn ủ rũ
Nhớ chiêng khua trống rộn buổi hội hè…

Những hình ảnh đó chỉ còn thấy trong hoài niệm, trong Thơ chớ có thấy đâu nữa rồi, ngày tháng cũ !
Ngôi Đình bề thế đã không còn. Những người xưa đã lang bạt tha hương đã yên ngủ rồi !
Lớp tuổi tôi, coi như là lớp trẻ hồi đó, còn nhận diện tháng ngày xưa thì cũng đã có đứa ra đi, có đứa còn ở lại chờ chuyến xe sau !.
Đã là tri thiên mệnh…
Buổi đêm nay ngồi Hiên Trăng ngắm Trăng mà rưng rưng nhớ…
Nhớ Xóm nghèo qua dâu bể tang thương đã mất dấu yêu xưa. Người xa lạ đâu về chen lấn…
Xóm Đình xưa, người ngày xưa đã lạc dòng dâu bể…

Hiên Trăng đêm 19/11/2010

tháng 11 18, 2010

TRĂNG VIỄN PHƯƠNG



khi em ngồi ngắm vầng Trăng
là ta đang mãi lang thang phố người
nỗi đau đổ vạ cho trời
niềm thương bỏ lại cho người ngắm Trăng

ở nơi xưa có đêm Rằm
còn nơi ta trú sáng giăng ánh đèn
nhiều đêm chợt nhớ đêm quen
ngẩn ngơ mái tóc mượt mềm dòng Trăng

từ ta lạc dặm xa ngàn
ngó mùa xưa dấu lại ràn rụa đau
chớm Thu trời lạ bợt màu
dòng Trăng xưa sớt nỗi sầu gọi nhau

nhìn Trăng thương nhớ em đâu
âm vang ngàn dặm lời đau nghìn trùng
bao mùa Trăng gió mịt mùng
ta xa rồi quá trùng trùng bể khơi

giờ đây cách biệt phương trời
quê hương trôi giạt nửa đời quê xa
em tình riêng với Trăng nhà
còn ta trầm lạc dặm ngàn Trăng xa …

11/2010

TRĂNG CÔ ĐƠN


Đàlạt là em

em biết người đi không quày lại
một lối đường Trăng cũng bỏ quên
quê nhà sương khói giờ xa ngái
tình giăng tơ nhện phủ lối về

níu xót mùa Thu hoa Cúc nở
bên thềm Trăng rớt ngọt dòng Trăng
người giữa đời em đau nỗi nhớ
thầm thương nhói quá mỗi đêm Rằm

người đi người đã đi rồi đó
có tìm người em dõi bóng Trăng
hiên xưa vành vạnh vầng Trăng tỏ
nay đã vàng phai đã lặng thầm

đã không là của mùa Trăng cũ
dặm đường xa ngái dặm đường xa
người đi lòng có còn thương giú
hay là bỏ rớt lại quê nhà

rớt lại mùa Trăng xưa thềm cũ
biết là thương nhớ chỉ thêm sầu
biền biệt bao năm đời mưa lũ
em mất người để được nỗi đau

nỗi đau ngồi với buồn hiu quạnh
Trăng cũng buồn lây níu gọi tình
người xưa thềm cũ giờ hoang lạnh
ngó sửng vầng Trăng nhớ một mình…

11/2010

GẶP NGƯỜI BẠN LÂU ĐỜI


…chớ không phải qua đời, xin nói rõ…

chiều rất đỗi tình cờ ta gặp bạn
ngó một hồi mới nhận mặt người xưa
cách một bữa là khác đi một bữa
huống chi lâu rồi không thấy lại nhau
bạn bây giờ cũng bày vẻ để râu
sợi thì muối sợi thì tiêu luộm thuộm
mắt kính không đeo cứ nhìn nhướng nhướng
may là ta chớ không phải thằng mô

nhìn kiểu đó nó “đục” cho phù mỏ
đừng nói là đang nhìn mặt họ hàng !

ta thiệt đau lòng lâu ngày gặp bạn
bạn cũng lòng đau khi gặp lại ta !
râu tóc xanh xưa bây giờ sương giá
tuổi thanh xuân bỏ rớt lạc tháng ngày
còn hút thuốc không thì liều-một-đám
bạn lắc đầu râu tóc lắc đầu theo
ly cà phê thêm nước ngó trong veo
bỏ muỗng đường cũng cân đo đong đếm
miếng ngọt đắng một thời từng trải nếm
nay rụt rè dè xẻn tới vậy sao ?
năm, tháng qua chắc bạn nhiều giông bão
những bất ưng hằn đậm nhác phong trần
tiếng cười xưa đã hết thời hào sảng
giọng nói xuống tông mềm bún yếu xìu

trời mới chớm Thu se lạnh đìu hiu
húng hắng ho khan run tay ly muỗng

là hết rồi, hết một thời ngất ngưỡng
rượu bidon khói thuốc mịt trời mây
thuở ngang dọc thời gian giành giựt lại
thối lại cho râu tóc bạc dòng đời
ta còn gượng suốt chặng đường đi mỏi
bạn ngó chừng thèm giấc ngủ trả rồi
gặp lại nhau không hẹn chỉ xin mời
uống với nhau ly cà phê đắng ngọt
lát nữa chia tay lặng thầm không nói
bàn tay này, khó lần nữa, nắm nhau !...

chiều Thu, đường phố Mira Mesa
17/11/2010

tháng 11 05, 2010

SINH NHẬT THI


gởi tặng chú Tư, Trần Minh Đạo

“ …Những bài trong Nhật Thi được viết về một khoảng thời gian không dài nhưng chính ngày tháng đó đã đánh dấu một đoạn đời đáng nhớ nhất về gia đình bé nhỏ của riêng Ba. Nơi đó, các con đã-lớn-lên trước tuổi,đã sống khổ, đã vui buồn để có nhiều kỷ niệm bên nhau mà giữ lại cho đời.
Tuổi thơ các con vẫn được nâng niu, giáo dục trong vòng tay Ba Mẹ. Gia đình mình, phải nói là, sống rất Thơ dù tận cùng đắng cay khổ cực như bao cảnh khổ trên đất quê sau cuộc đổi dời bể dâu thương hải…
Ba đã xoay trở đủ nghề trong cuộc mưu sinh đầy dẩy những phân biệt cũ mới cho các con còn có được tiếng cười trong sáng, còn dáng đứng Con Người để không thể và không bao giờ bị dày xéo, nhạt nhòa vào một xả hội nhốn nháo mà nơi đó trắng đen không phân định rõ, phải trái chẳng rạch ròi phân miên…
Không thể để các con hư theo thói đời mạnh được yếu thua. Không. Không bao giờ, và chẳng bao giờ, là như thế !
Dù Ba đã chịu trăm cay ngàn đắng khi được “sống” mà trở về với các con sau những tháng, năm dài “cải tạo”.
Dù cho cuộc áo cơm nghiệt ngã nhưng lúc nào cũng đứng thẳng làm người, vẫn an nhiên tự tại trong cảnh đời, trong Thơ.
Vẫn là Thơ cứ là Thơ trong dòng đời ngỡ sẽ là vùi dập tối tăm…
Từ một cuộc đổi đời đã làm cho bao gia đình ly tán, bao biệt ly nối tiếp biệt ly.
Vậy mà một góc đời riêng Ba vẫn giữ gìn trân trong hình ảnh Thơ về các con bên Ba Mẹ, trong mái nhà xưa vẫn cứ chiều về vương khói bếp, vẫn cứ sáng hồng nắng lung linh, vẫn là đêm đêm giấc ngủ tuổi thơ say nồng.
Và tháng ngày cứ vẫn là Thơ, cứ vẫn là tiếng cười xua đi chặng đường đời đau khổ…
Cảm ân Đời. Cám ơn những tháng ngày qua còn giữ lại cho Ba trọn vẹn thân thương, cho hồn thơ Ba trẻ mãi không già. Cho Thơ còn vút cao cung điệu mà không tủi thẹn với Đời khi các con còn nương dựa vào Ba Mẹ. Con ngoan. Những đứa con ngoan…


nhà mình sao thiệt là vui
gia đình xum họp mỗi chiều râm ran
chuyện xa rồi tới chuyện gần
quanh co cũng chuyện Tư Đào, Út Linh…
chiều 10/1988
hiên sau bếp củi ngo


“ A…a…Mẹ đã về rồi “
Út Linh đang mãi mê chơi đồ hàng
Tư Đào nhanh thiệt là nhanh
chạy ra ngoài ngõ lanh chanh xách đồ
vấp vào cục đá, bất ngờ
chỉ nghe cái “hụych” nằm bò giữa sân
cả nhà ôm bụng cười lăn
Tư Đào đau quá, mặt nhăn như mèo ***
ngày Mẹ đi chợ đãi cả nhà bánh Xèo
20/10/1988

***hai câu kết, ý và thơ của Minh Trí

những ngày mưa gió Ba đau
Tư Đào tội nghiệp vô, ra suốt ngày
mớm từng miếng cháo ân cần
rót từng ly nước để phần cho Ba
lại còn tay ngọc tay ngà
sờ lưng hết mỏi, sờ đầu hết đau
có gì đâu !. Có gì đâu
tình thương con hóa cơn đau dịu dần…
11/01/1988
từ K.60 ( Tà In) đãi vàng trở về, sốt rét.


hôm nay Đào đi học
cặp sách nặng trên lưng
diện áo quần mới cứng
đi, đứng ngó đàng hoàng
mới ngày nào ngỡ ngàng
với Thầy, Cô, lớp học
mà nay thì quá giỏi
đáng khen, ờ, đáng khen…
ngày tựu trường Tiểu học Lê Lợi
05/08/1989


kẻng Trường rộn rã
học trò đã về
mũ đen đội lệch
cặp đeo trên vai
áo quần xộc xệch
mặt mũi đỏ lừ
mồ hôi nhễ nhại
bước nhảy chân sáo
miệng hát bi bô
từ cổng bước vô
chưa kịp thưa Ba
đã kêu “ Đói ! Đói ”

học mới một gói
mà ăn sạch bồ
sạch quánh sạch nồi
thôi đi…ông Tướng !!!
05/1989
chiều tan Trường về, vô quán gặp Ba


ối trời ơi !. Mưa rơi !
ngáp dài một cái chơi !
15/04/1990
ngồi với Tư Đào, chiều mưa quán ế


Tựa và Thơ
trích Nhật Thi ( Thơ 1981- 1994) Trần Huy Sao )
lưu giữ trong Tủ Sách gia đình Trần

ngày riêng của Tư Đào
04/11/2010

tháng 11 04, 2010

NGỒI ĐỢI ĐÔNG VUI


gởi chú Tư Đào

chiều Glendal Ba về con ở lại
Arizona đường xa San Diego
con đứng bên hiên đưa tay vẫy vẫy
Ba ngoái nhìn lui mắt kính nhạt nhòa

trời nắng chói Ba nhìn con không rõ
con nhìn theo có thấy rõ Ba không ?
xe vội rẻ vòng qua khúc quanh co
nắng dọi xót xa ngả tư đường rộng

Ba về nghen, để Ba về thầm lặng
lại một mình hiên trước ngó mây bay
San Diego rủ ngày mưa ngày nắng
so lòng ra e nắng ít nhiều mưa!

chắc là chưa quen nên chi thấy thiếu
cuối mỗi ngày bên bếp lửa đông vui
nay con đi xa để lại mỗi chiều
chỉ Mẹ với Ba tháng ngày thui thủi !

cây Quít sân nhà vào mùa trái chín
về tìm quen hương ngọt dịu ngày xưa
hoa Cúc vàng đã rộ nở bên hiên
Ba chờ bước con rộn ràng trước cửa

cha con mình có dịp nắm tay nhau
cứ ngỡ như con ngày xưa bé nhỏ
nay đã lớn, lớn hơn thời yêu dấu
với tình Ba con vẫn cứ thuở giờ

vẫn ngày nào, con nón nghiêng sách lệch
chiều tan trường về vòng tay thưa Ba
mười mấy năm rồi đừng tưởng Ba quên
mỗi đứa con tình Ba còn giữ lại

những hình ảnh cứ ngỡ là rất nhỏ
lại chan hòa rộng lớn giữa dòng đời
có no đủ mới nhớ ngày đói khổ
có yêu thương mới giữ níu đầy vơi

mai con về thấy Ba ngồi hiên trước
là chờ con đâu phải ngồi nhớ con
khi hạnh phúc gần tầm tay níu được
Ba ôm con đầy đặn một vòng ôm…

Hiên Trăng Brookhurst 04/11/2010
ngày sinh nhật chú Tư Đào

tháng 11 03, 2010

SINH NHẬT TƯ ĐÀO



Cô Út mới vừa về, nhân ngày sinh nhật.
Mùi quê hương bánh Căn, Phan Rí Phan Rang Phan Thiết, dằm nước mắm chanh đường, ớt đỏ. Mùi bánh chuối nước cốt dừa. Mùi mực nướng chấm tương đen tương đỏ, còn vương đâu đây !
Hương đã phai đâu, vẫn thoảng hương mỗi chiều, ngồi hiên trước…

Nay lại thoáng, gần xa, mùi hương gọi nhớ tô mì Quảng đậm mùi hương quê Ngoại, tô bún thịt nướng giá sống rặt ruộng đồng Nam bộ quê hương,tô cơm Hến thấm đượm núi Ngự sông Hương quê Nội !
Mùi hương từ Đại Vực Arizona thầm nhắn về ngôi nhà một thời, rất lâu, chú còn nương náu. Nay chú đi học xa nhà. Những món ăn quê hương, khi chú còn ở cùng, rất ưng.

Vậy là, ngày mai, sinh nhật chú Tư Đào !
Phải qua hai tuần nữa, sau khi trả nợ sách đèn cho mùa học, chú mới có dịp được về thăm gia đình.
Cả nhà đang, háo hức, chờ, dẫu muộn màng ngày sinh nhật.
Món mì Quảng chú yêu cầu sẽ có ngay trong ngày vui hội ngộ.

Tôi vẫn quen, mỗi chiều, ngồi hiên trước ngắm mây bay, ngắm hoa rồi ngó lại mình.
Ngó lại mình một thằng tôi phong trần trôi nổi đi mỏi một đời mà nay ngồi hiên nhà vụn vặt nỗi nhớ thương.
Vụn vặt nỗi đời thường. Ngắm nhìn mây nổi mây trôi thương hải tang điền mà đậm lòng đau tre tàn măng mọc…lực bất tòng tâm...
Hiên trước, chiều nay, qua Thu rồi sao vẫn còn nắng, nóng.
Mây không cuộn trôi.
Trời không mau tối.
Chỉ chầm chậm buồn mây và đêm, hòa nhập, xóa nhòa….
Tôi, hiên trước, vẫn dõi lòng theo nỗi nhớ mong đứa con xa nhà….

Hiên Trăng Brookhurst
chiều 03/11/2010