tháng 10 04, 2010


San Diego – Arizona
Chiều một mình hiên trước với khói thuốc và nỗi buồn chia xa.
Chú bước hiên nhà ghé ngồi bên, choàng tay bóp vai tôi ( vai Ba chưa gầy đâu, vẫn còn săn chắc ) mắt chú hình như ướt( phải không đó ) !
Hiên gác trọ nóng hầm sao thấy như là hiên mát !
Tôi thiệt lòng không mát, mà mưa !. Nước mắt lâu lắm rồi không vội tới mà sao, vội vã, chiều nay !
Một đời tôi chưa dễ khóc. Chiều nay, nắm tay nắm chắc tay chú, tôi đã, ốt dột quá chừng rồi, để nước mắt rớt khô hiên nóng Glendale…
Chú vô nhà đi, vô đi !
Vô phụ anh Hai đem đồ ra xe rồi mình chia xa. Cứ để Ba ngồi đây, một mình…
Đừng lo cho Ba vì Ba vốn quen, quá quen lì rồi, những nỗi buồn từ lúc bà Nội con mất khi Ba mới tròn ba-ngày-tuổi.
Nỗi buồn tôi, trường trải tới bây giờ, cũng như vùng Đại Vực. Rộng ngút ngàn sâu tận cùng nhưng vẫn cứ ngày ngày người tới gọi đông vui.
Nay, dù chẳng là đông vui, chỉ riêng có hiên gác trọ chú nắm bàn tay tôi, là đủ ấm nồng rồi !
Ấm nồng rồi.

Glendale, Arizona
chiều 03/10/2010

Không có nhận xét nào: