tháng 10 28, 2010
LỜI CHÂN QUÊ
Ba dắt con đi, xa-quê-xa-nhà, khi con còn bé nhỏ. Quê nhà giờ thì bỏ lại theo thời gian con lớn khôn lên. Ba cũng bỏ lại quê nhà theo thời gian tuổi chớm về chiều…
Tuổi già thường hoài niệm dĩ vãng những năm, tháng đi qua.
Tuổi trẻ với bắt tương lai nương trớn năm, tháng đi qua mà bương trải.
Vốn liếng Ba dành cho con, ngày nào, chỉ là hình ảnh cô bé nhỏ nhoi, ngơ ngác, lạc loài trong sân trường Tiểu học.
Cô bé dị biệt da vàng không hòa lẫn được trong màu da trắng của những bạn cùng lớp. Buổi ăn trưa con khổ sở để chọn mùi vị thân quen, cứ chăm chút hoài cũng không tìm ra được mùi hương quen thuộc.
Ngôn ngữ bất đồng nên chỉ là ngôn ngữ cô đơn giữa giao tiếp hàng ngày trên đất nước mà con không thích nghi. Thậm chí, con không từng mong muốn.
Ngày đó, có lúc nào nhớ lại đi, con giận hờn Ba sao Ba đưa con tới, bắt con phải ở nơi chốn khó.
Ngày đó, Ba cũng không thể nói được gì với con bởi con còn quá nhỏ, có hiểu gì !.
Nay thì con lớn khôn, trưởng thành chính nơi-chốn- khó, con hiểu cớ làm sao Ba phải dắt con đi.
Chuyện qua rồi, xưa xa như là chuyện cổ tích !
Bây giờ, qua thời gian lâu giữa nơi chốn khó,Ba ngồi bên con chụp một tấm hình lưu niệm. Cô Út bé nhỏ ngày nào Ba vẫn thường sáng dắt tay dẫn con đi học, chiều dắt tay đưa con về nhà…
Nay thì con đâu cần Ba dắt tay con nữa. Con đang vững vàng,tự tin đi một mình..
Ừ, thì cứ vậy đi, con !...
San Diego, 27/09/2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét