tháng 9 02, 2009
THẦM LẶNG MỘT CẢNH ĐỜI
tháng này, ở quê nhà, có mùa Vu Lan...
Từ xa, tôi đã thấy dáng Dì ngồi ở góc ngã ba dưới trụ điện đường. Chỗ ngồi đó không bao giờ xê dịch cho dù trời nắng hay mưa. Có hôm trời nổi gió, lạnh se da, chỗ ngồi đó vẫn cứ không hề thay đổi. Vẫn chiếc đòn gánh để ngang sau lưng. Chiếc ghế đẩu Dì ngồi. Hai chiếc thúng phủ giấy dầu xanh và cái trẹt nhỏ trước mặt bày những trái ổi chờ bán cho khách qua đường. Dì ngồi yên lặng trầm ngâm, không thấy bao giờ Dì mời mọc chào đón khách. Cả những khi người đến mua đông, Dì vẫn cứ chậm rải, từ tốn. Khách hàng quen thuộc của Dì là đám học trò của Trường Tiểu học Xuân An nằm mé bên kia đường. Giờ ra chơi hoặc lúc tan học Dì bận bịu với đám học trò không hề rảnh tay. Cả đám bu lại lau nhau cãi vả, lựa trái này bỏ trái kia, giành qua giựt lại ồn ào.
Khi cả đám học trò kéo nhau đi gánh ổi của Dì trở nên bừa bộn. Dì nhẫn nại sắp xếp lại từng trái vào cái trẹt nhỏ, quơ lượm từng trái ổi vung vãi xuống hè đường. Gọn gàng đâu đó rồi, Dì thong thả lấy cái khăn từ trong thúng cẩn thận lau từng trái. Dì biết chắc là số ổi vừa bán đi, trong đó, có một số thất thoát từ những bàn tay không lương thiện. Vậy mà tôi chưa nghe Dì phàn nàn về chuyện này. Có lần tôi nói với Dì :
- Hồi nãy con thấy có mấy đứa lựa ổi rồi bỏ đi không trả tiền cho Dì
Dì cười, hàm răng đen láng đều đặn :
- Làm răng mà tránh khỏi, con.
Rồi Dì vuốt đầu tôi, dịu dàng :
- Con đừng bao giờ làm chuyện nớ. Xấu lắm
Dì kéo tôi vô lòng, vỗ vỗ trên lưng tôi, nói nhỏ : “Tội nghiệp. Tội nghiệp cho con quá !”. Nước mắt Dì rớt xuống cái đầu trọc của tôi nóng ấm. Những lúc đó, có khi tôi khóc theo Dì. Có khi tôi quàng tay ôm lấy Dì rồi dụi đầu vô ngực Dì nũng nịu. Tôi nghe rõ tiếng đập của trái tim và hơi ấm lan tỏa trên từng vùng da mặt. Một cảm giác êm ái bình yên tràn ngập trong lòng tôi. Hai Dì cháu cứ ngồi yên như vậy và Dì thường kể chuyện về Mẹ tôi. Người Mẹ mà tôi chưa hề biết mặt, chỉ nhìn qua tấm ảnh thờ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét