tháng 9 02, 2009


Khi tôi bước chân vào bậc Trung học, những lần qua thăm Dì trở về, tôi không còn khóc nữa. Không phải vì lòng tôi đã cứng rắn hơn đâu!. Chỉ vì tháng, năm dài đã cho tôi ý nghĩ yên phận của một đứa bé mồ côi. Tôi đã quen dần đi những thiếu vắng bất hạnh của người không được may mắn là còn có Mẹ.
Mỗi lần đến nhà các bạn học, tôi phải chứng kiến bao cảnh đầm ấm của gia đình bạn. Tôi biết rõ hơn, người Mẹ là chỗ dựa thân thương, là điểm tựa rất cần thiết trong tình cảm của những người bạn tôi. Nhìn những hình ảnh đó, tôi cũng thầm ao ước khát khao. Nhưng tôi nghĩ, mình làm sao có được. Và cứ mỗi lần như vậy, tôi thường cố tình lãng tránh. Trong lòng tôi dậy lên một cảm giác, không hẳn là buồn. Có một chút gì đó, ganh tị. Một chút gì đó, ấm ức và tủi thân !
Tuổi thơ tôi trải qua những năm, tháng buồn thảm. Tôi phải tự lo lấy thân mình. Tôi cũng hiểu rằng, giá như tôi còn Mẹ, Mẹ tôi sẽ lo lắng hết cho tôi.
Nhưng tôi đâu còn có Mẹ nữa! Tôi phải tự lo lấy cho mình. Tôi không thể đòi hỏi ở anh chị tôi những điều gì hơn nữa. Bởi vì, xét cho cùng, anh chị tôi cũng như tôi, cũng là những trẻ mồ côi Mẹ.
Có nhiều lần, tôi và anh Hảo, người anh thứ hai của tôi, thường lên ngồi bên cạnh mộ Mẹ và khóc. Trong trí tưởng tượng thơ ngây của tôi, tôi nghĩ là Mẹ sẽ rất cảm động và sẽ hiện về ngồi bên cạnh chúng tôi, như là câu chuyện “Phạm Công Cúc Hoa” mà tôi đã được đọc. Theo như trong truyện, khi hai chị em Nghi Xuân Tấn Lực lên mộ Mẹ ngồi khóc ( cũng như hai anh em tôi đang ngồi khóc ) thì người mẹ là Cúc Hoa hiện về an ủi, vỗ về và hình như có bắt chí cho hai đứa con mình.
Nếu Mẹ tôi có hiện về, Mẹ khỏi phải bắt chí, vì đầu hai anh em tôi trọc lóc. Mẹ cứ hẳn dành thì giờ để nói chuyện. Tôi có nhiều chuyện, rất nhiều chuyện, để nói với Mẹ như tôi đã nói với Dì những lúc hai Dì cháu ngồi bên nhau.
Nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra ! Mẹ tôi vẫn nằm im lìm. Chỉ có tiếng gió và tiếng lao xao của cỏ cây.
Hai anh em lủi thủi dắt nhau trở về. Tôi buồn và giận hờn Mẹ tôi lắm. Tôi nghĩ, Mẹ đã không còn thương tôi và chắc chắn là đã quên tôi rồi !
Sau những lần lên thăm Mẹ, tôi thường nói với Dì những ý nghĩ của mình và thắc mắc hỏi Dì tại sao Mẹ tôi lại không hiện về, dù chỉ là một chút, một chút thôi. Dì không trả lời những thắc mắc của tôi, chỉ ôm tôi vào lòng và khóc. Những lần như thế, số ổi dành cho tôi lại nhiều hơn. Sau này nghĩ lại, tôi thật thương hại cho tôi ngày ấy và thấy lòng thương cảm của Dì thật thâm trầm và đầy tâm lý. Ngày đó,thì tôi vui. Bây giờ, tôi cảm thấy bùi ngùi. Chả trách gì được, cái thời thơ dại, ham ăn...

Không có nhận xét nào: