tháng 9 02, 2009
Qua hai năm Trung học tôi lại phải chuyển trường lên sống với người anh cả. Anh tôi đi làm ăn xa và không thể để tôi côi cút một mình. Tôi còn nhớ, buổi trưa hôm ấy, anh tôi dắt tôi qua từ giã Dì. Chuyện quá đột ngột làm cho Dì tôi ngồi sững sờ một hồi lâu. Dì ôm tôi thật chặt như sợ rằng tôi sẽ vuột mất. Dì khóc lớn, không còn giữ gìn che dấu. Người qua đường nhìn ngó. Anh tôi bối rối, ngồi xuống bên cạnh Dì vỗ về an ủi.
Tôi thì không khóc. Lòng tôi đang nôn nao nghĩ đến chuyến đi ngày mai. Nghĩ đến những điều mới lạ đang chờ đón tôi. Ở thành phố này, cuộc sống trải dài theo từng tháng năm đơn điệu và buồn thảm quá. Tôi sợ những con đường tôi vẫn thường đi qua, thui thủi một mình. Sợ những khung cảnh quen thuộc cứ hoài nhắc nhớ những hình ảnh, những kỷ niệm không lấy gì làm vui.
Nói chung là tôi đang háo hức muốn được thay đổi một khung cảnh sống khác. Ở tuổi tôi lúc bấy giờ không rõ nét những ý niệm như thế. Chỉ đơn giản một điều là tôi không muốn, tôi sợ những năm tháng tôi phải cứ sống hoài với những buồn thảm. Tôi muốn được theo anh tôi vì tôi quá cô đơn. Ở một phương trời xa lạ nào đó, dầu sao cũng còn có anh tôi bên cạnh. Nếu tôi khóc vì buồn, vì giận hay vì điều gì đó thì vẫn còn có người dỗ dành an ủi...
Khi đứng lên để chuẩn bị theo anh tôi về, tôi nhìn thấy đôi mắt Dì đỏ hoe, những vết nhăn hằn dấu trên trán, trên má Dì. Tôi nhìn thấy những trái ổi nằm hỗn độn trong cái trẹt sứt vành, cái ghế đẩu bóng ngời nước gỗ. Tất cả, đã gợi lại rất nhanh trong tôi những ngày Dì, cháu còn bên nhau làm cho tôi xúc động, khóc ré lên. Anh tôi giật mình ôm lấy tôi nhưng tôi chòi tôi đạp tôi vùng vẫy và khóc to hơn nữa. Mấy trái ổi Dì nhét đầy trong hai túi quần tôi rớt ra vung vãi ngoài lề đường.
Tôi nhoài người tới và ôm lấy Dì tôi….
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét