tháng 5 31, 2009
LẠI BỮA BÁNH XÈO
Tưởng nắng ráo hanh khô, ai dè trời mưa bất chợt.
Lại có ý nghĩ nên đổ bánh Xèo. Bởi muốn cho được ấm nồng trị rét lạnh ngày mưa.
Gọi điện tới các con là nhớ về nhà Ba Mẹ chiều nay vì có đổ bánh Xèo. Bánh Xèo. Nghe không! Là bánh Xèo đó !
Các con nghe qua, hiểu liền. Biết Ba Mẹ đang nhớ buổi bánh Xèo hồi chốn quê nhà khi ngoài trời đang mưa rả rích.
Vậy là cả nhà, chiều nay, quây quần bên nhau.
Trời đã thôi mưa nhưng không khí vẫn còn ẩm lạnh tưởng như chiều Đàlạt .Buổi chiều Đàlạt vào cơn mưa vui buồn trộn đều trong cảm giác bâng khuâng. Có miếng bánh Xèo lại nghe như nỗi buồn thấm đượm hơn từ hoài niệm.
Câu chuyện râm ran chiều nay sẽ được post lên trong những ngày tới…Một ngày nào đó, trái gió trở trời, lại mưa…..
Lại bữa bánh Xèo !!!
tháng 5 28, 2009
ĐỐT LỬA CỜI THAN
gởi các con
vậy là ngày vui qua chi mà mau dữ vậy mình chưa kịp động đậy hắn đã chạy đâu rồi mới ngày nào còn ngồi cầm miếng sườn cháy xém thấy chú Đào chụp lén cô Út cười giả lơ cậu Hai nói câu Thơ hồi xa lơ xa lắc cô Ba còn muốn nhắc chuyện buồn vui quê nhà bếp lửa chiều quê xa tro than cời dâu bể mười lăm năm có thể quên nhớ cũng chưa chừng đời mặn muối cay gừng ngoái trông ngày đạm bạc tấm hình ngày xưa khác tấm hình ngày hôm nay xóm nghèo chỉ có vậy rau dưa gắp chia đều miếng mắm mặn kho queo mà nhớ hoài nhớ mãi bây chừ thường nhắc lại cười mắt lệ rưng rưng lên đốt lửa soi rừng ngó nhau mà thương nhau mười-lăm-năm qua mau mười-lăm-năm lưu lạc đường xưa giờ xa ngái ngày xưa giờ qua mau
tới Cuyamaca
đốt lửa mừng sinh nhật
miếng cơm đời tất bật
kẻ tới trước người sau
đếm ngày nào là sáu khi rời bỏ quê nhà bây giờ là mười-hai mơi mốt còn thêm nữa đêm chia rừng đốm lửa nhóm lại chuyện hồi xưa đời nắng sớm chiều mưa đã thành câu chuyện kể lửa hâm dòng dâu bể lòng réo khói nhiễu nhương miếng nhớ chầm miếng thương đêm giữa rừng quê mới Ba níu lòng chưa tới hay tới mà không hay có cậu Hai ngồi đây có cô Ba ngồi đó có chú Tư ngồi đó có cô Út ngồi đây là có cả xum vầy góp ùa vô nhúm lửa khói bay vờn chuyện xưa cay xè hai con mắt khói ngo thơm Đàlạt tro than cời xóm quê đi nửa đời nặng nhẹ nơi chốn chẳng quê nhà miếng đói no đất lạ vẫn tháng ngày chia nhau miếng gừng-cay-muối-mặn miếng khoai-sắn-độn-cơm miếng thời-buổi-nhiễu-nhương chan đắng cay dâu bể
về lại thôi tìm về
ngôi nhà xưa mái dột
vách ngăn ràn mối mọt
nền bong lở vá đùm
chuyện ngày xưa dành dụm bây giờ chia cho nhau mười lăm năm dài lâu mà tưởng chừng mới đó sáng trời mưa xóm nhỏ chuyến xe rời bến xưa để khăn gói gió đưa nơi cùng trời cuối đất áo cơm đời chật vật hôm sớm níu lòng nhau dẫu đi đâu về đâu vẫn nhích gần cho ấm đất người xa vạn dặm cố hương nào có xa không nhìn cũng thấy ra không tìm mà cũng gặp trái tim còn nhịp đập là vẫn còn quê nhà các con còn bên Ba là còn nghe chuyện kể ngoài chuyện đời dâu bể còn có chuyện ngày xưa chuyện xưa ôi chuyện xưa rưng lòng người ly xứ đêm lên rừng khơi lửa giữa đất trời quê xa con kể chuyện quê nhà Ba cười vui mắt lệ chuyện ngày xưa vẫn kể nay nhường lại cho con
Ba còn lại gì hơn
nỗi lòng nương cố quận !
Chiều nắng Mira Mesa nhớ đêm rừng Cuyamaca
Tháng 5/2009
tháng 5 24, 2009
HÌNH ẢNH
tháng 5 22, 2009
NHỚ THỜI MẮM QUẸT
Gởi các con
Minh Trí, Thục Quyên, Minh Đạo, Nhã Uyên
tới đây đốt lửa soi rừng
hong câu lục bát nhớ đường quê xa
quê xa là chốn quê nhà
một thời nương náu xót xa cảnh đời
miếng cơm trộn miếng rã rời
nồi khan bếp lửa gạo mời sắn khoai
mắm-kho-quẹt cứ quẹt hoài
nghẹn lòng thương hải xót đời bể dâu
bây giờ đốt lửa ngồi đây
thấy thương chốn lạc bể dâu thuở nào
thuở ăn muối thấy ngọt ngào
miếng xương gặm mút nhớ hoài ngàn năm
thuở lòng luống tưởng xa xăm
mà không phải vậy vẫn gần đâu đây
vẫn còn muối rắc chén đầy
cơm thì mút đũa sắn khoai độn dày
cũng qua ngày cũng đoạn ngày
chén cơm xưa gợi nhớ đầy nhớ vơi
ở đâu cũng đất với trời
chỉ là riêng có cảnh đời khác nhau…
Lửa trại Cuyamaca, đêm 15/05/09
HÌNH ẢNH
MỎN ĐỜI NGÓ LẠI
Thương và gởi các cháu ngộ ngĩnh của Ôn
Elizabeth Trần Huyền Trân
Andrew Trần Minh Huy
Kenneth Trương Tiểu Hiệp
Jasmine Trương Tiểu Thư
chuyện bắt đầu khi nồi nước chưa sôi
các cháu không cười nên chi mau đói
Ôn nói chuyện nhiều nên đói bạo tàn
mấy người kia cười phát no hết trọi
cười mà phát no e chắc no hơi
nồi nước không biết cười chỉ biết sôi
thùng mì ly không thèm cười không thích nói
thích nước sôi cho nở bụng căng da
chú Đào đưa cả nhà tới Cuyamaca
tên chi lạ tưởng là qua nước Dựt
mấy cháu đói giựt qua giựt lại
ngó nồi nước sôi Ôn cũng giựt mình
cô Út chan mì ly cô Ba canh cháu
kẻo không thôi là Uichaphongda !
Ôn ba lơn chỉ nói chuyện sa đà
trời quê mới trộn đều trời quê cũ
chuyện ngắn chuyện dài chuyện vừa chuyện đủ
chuyện vui thôi nghen không nói chuyện buồn
dừng lại quê đây là chốn cuối đường
Ôn cắm trại giăng lều không đi nữa
các cháu thay nhau khời tro nhúm lửa
để Ôn Mệ ngồi hơ ấm lòng nhau
đi mỏn đời rồi không biết về đâu
Ôn níu thanh xuân ngó tìm các cháu
chim mỏi cánh phải tìm nơi chốn đậu
Ôn mỏn đời rồi các cháu biết không
con, cháu bây giờ trời cao đất rộng
Ôn chỉ mụn mằn một góc lửa ngồi hơ
chuyện buồn vui Ôn bỏ lại trong Thơ
mai mốt có chi Thơ còn ở lại
như buổi chiều nay giăng lều cắm trại
Ôn cảm ơn đời đã cho được ngày…
Vui….
Lake Cuyamaca 16/05/09
tháng 5 21, 2009
Trang Thân Hữu : CUYAMACA-PASO PICACHO
Lệ thường thì tới độ khoảng giữa hè, tháng bảy hay tám gì đó, cả nhà mới về rừng. Năm nay đi sớm. Vậy mà lại hay vì thời tiết ưu đãi, không nóng lắm cũng không lạnh lắm, cây cối vừa tắm mưa xuân xong nên xanh tốt và mát mẻ, camp ground cũng dễ đặt. Rút kinh nghiệm mấy lần trước, dặn dò ba mẹ kỹ lưỡng là không nên đem đồ ăn nhiều như đãi nguyên cả đội quân nữa. Người ta đi cắm trại để đong đo mình với trời đất, thiên nhiên. Nhà mình đi toàn chỉ có ăn là ăn. Vậy mà trong tuần ba cũng ki cóp đem về cơ man nào là thịt lục đục cắt ướp. Thứ sáu ba ở nhà nấu xôi. Đi làm về còn quơ luôn hai thùng mì ly. Tới khi khởi hành thì xe nào cũng nhét đầy đồ đạc, thức ăn, nhắm chừng có lên rừng cả tuần ăn nhín cũng đủ.
Chiều thứ sáu đi làm ra là khởi hành. Lái xe tới hơn nửa đường, chị Ba đểnh đoảng hỏi con Út không biết lúc đi ra chị tắt cái lò nướng chưa nữa. Gì chớ mấy cái vụ này thì kỷ lục chị Ba có dư, một tuần ít nhất quành về nhà coi thử garage đóng chưa hai lần. Hai đứa thì thào gọi cho mợ nhờ qua nhà coi lại cho chắc ăn. Mợ đang đi làm phải chạy ngược về nhà, nope, lò tắt, bếp tắt. Dạ, cảm ơn mợ, con nợ mợ một chầu yogurt.
Vô tới nơi là ba với Đào đã dựng lều xong, đang nổi lửa để nướng thịt. Mấy đứa nhỏ náo nức cả mấy tuần nay, giờ được dịp chạy nhảy la hét thỏa thích làm người lớn cũng vui lây. Mấy đứa lục đục đi lượm trái thông cho Ôn chụm lửa, một lát sau có chú ranger tới nói trái thông là để cho sóc ăn, nên lại xúm nhau vứt ra rừng. Thiên nhiên là vậy. Những cây rừng khô quặt quẹo chết từ vụ cháy năm ngoái vẫn còn đứng trơ trơ. Gặp như bên mình, chắc là đã được đem về làm củi nấu cơm rồi.
Nướng thịt xong là vừa tối, ai cũng đói bụng nên hè nhau ăn ngấu nghiến. Xôi thịt ê hề vậy mà không đứa nào chịu ăn, chun vô lều la hét một hồi lại đòi ăn mì ly, xong chạy ra nướng marshmallow- không phải để ăn mà đốt cho cháy phụt rồi dụi xuống đất.
Trời đêm đó nhiều sao. Nhìn hoài không phỉ. Muốn thu lại luôn cái khung cảnh yên tĩnh đó vô đầu để dành xài dần dần. Hình như Đào có chụp được, còn máy mình củ chuối, chỉ chụp được dưới đất. Ăn uống, chúc tụng, trò chuyện tới khuya lơ khuya lắc, lùa mấy đứa đi ngủ đâu cũng đã gần 12 giờ khuya. Đờn ông một lều, đờn bà một lều. Ôn đặc biệt được ngủ một cái lều riêng kiêm thêm nhiệm vụ đuổi chó sói với gấu rừng. Nghe anh Hai với ba lào rào nói chuyện một hồi là có tiếng kéo gỗ ò ò. Kiểu này có con thú hoang dã nào bén mảng tới bươi tìm đồ ăn cũng hoảng vía mà chạy te cò.
Đốt lửa trại này, mấy anh em nhắc chuyện canh bánh tét hồi nhỏ. Cái cảm giác bị khói bay cay xộc mũi, mờ mắt, tối chun vô nằm vẫn còn nghe mùi khen khét của mùi khói un. Buổi tối ở rừng yên tĩnh lạ. Tuyệt nhiên không nghe tiếng dế kêu hay chim tác gì hết. Càng về khuya thì khí rừng về lạnh hơn chút chắc tại mình nằm đất không quen. Nằm nghe người này rồi người kia lục đục dậy tìm đồ ăn, thức uống, khọt khẹt dị ứng rồi trời phụt sáng, chim chóc thi nhau kêu la ầm ĩ. Mấy đứa nhỏ bật dậy đồng loạt, chạy ra ngồi nướng donut ăn sáng. Lại chí chóe dành nhau đi scooter.
Dậy sớm nên chạy nhảy hồi lâu vẫn không thấy trưa. Ăn uống xong, lại thu dọn đồ đạt, bầu đoàn kéo nhau qua hồ Cuyamaca câu cá. Phải nói là một ngày hoàn toàn yên tĩnh và thoải mái. Kẻ đi câu cá, người đi chụp hình, đọc sách hay ngủ vật vờ. Đói lại nổi lửa nướng thịt ăn. Mấy đứa nhỏ chạy nhảy không biết mệt, loay hoay bày đủ trò tiêu khiển mà không làm phiền gì tới người lớn hết. Ôn câu được vài con cá trắm, hai thằng con trai thi nhau vọc cá mắt lồi ra ngoài rồi đem vứt lại xuống hồ.
Phong cảnh ở đây sạch sẽ và đẹp quá. Nguyên một đồng cỏ dưới chân đồi, lội qua tới bên kia là giáp ranh với rừng. Đi xuống đồng cỏ, dọc theo bờ hồ lại nhớ ngày xưa hay theo ba với anh Hai đi câu cá ở hồ Tổng Lệ và đập Ba. Cũng mấy bụi ô rô mọc kín vầy, cũng đất bùn bám vô cỏ đi nhão chân vầy, cũng tiếng chim rúc vang qua mấy quả đồi này. Không phải tự nhiên mà nhớ...
Ba hay nói, già rồi có gì mà vui. Ngoài những ngày phải cày bừa cơm áo, mình nhín thời gian vui vẻ xum vầy như thế này, vui ba hỉ? Mong ba lúc nào cũng vui vẻ, mạnh khỏe và sảng khoái.
tháng 5 20, 2009
CÂU THƠ HUN KHÓI
có câu Thơ nào hun khói chiều nay
để mẻ sườn nướng đầu tiên xém lửa
cặp kính em đâu tìm hoài chưa thấy
Cuyamaca tên lạ giữa trời quen
tới nơi đây lều trại ngủ qua đêm
đốt lửa ngồi hơ mừng ngày sinh nhật
kéo ghế sát nhau cho tình thân mật
khói lửa ngo không giạt khoái trong lòng
cuối bài Thơ còn đoạn nữa chưa xong
câu chuyện ngày xưa cậu Hai đang kể
cô Ba nói cũng tại đời dâu bể
Thơ bỗng trào dâng câu chữ tiếp vần
mười mấy năm lưu lạc bước phong trần
nghe con, cháu chúc mừng ngày sinh nhật
đêm giữa rừng xa trời cao đất thấp
lửa cũng reo vui huống nữa lòng nhau
rượu đã rót đều ly của em đâu
sương sương chút cho nồng cay sướng khổ
cho cuộc tình mình câu thương câu nhớ
xớt xuống đời này chia lại đời sau
có câu Thơ nào hun khói chiều nay
giữ đượm mùi ngo thơm ngày sinh nhật
tôi giữa dòng đời áo cơm tất bật
có đêm vui này gợi nhớ trong Thơ
con sóc lùm cây chắc là cũng nhớ
buổi bất ngờ được tặng mớ xương trơn !
nỗi nhớ nào thua nỗi nhớ nào hơn
đâu biết được chỉ biết là rất nhớ
đêm giữa rừng ngồi gần nhau hun khói
lửa bập bùng câu chuyện cười giòn tan
lâu lắm rồi chỉ nụ cười tản mạn
nay đông vui cười hợp xướng đã đời
vĩ thịt nướng cũng giật mình chín tới
con sóc hoảng hồn lủi trốn mất tiêu
đêm lạc vào Thơ giữ làm kỷ niệm
khi nào ngồi buồn tìm lại đọc chơi
từ dạo quá giang tới vùng quê mới
Thơ níu dòng cơm áo trộn đều nhau
buổi xế chiều đời tiêu cay muối mặn
chấm miếng đông vui ấm dạ no lòng
tháng Năm bây giờ có ngày vui đông
con cháu quây quần tìm gặp nơi đây
có câu Thơ nào hun khói chiều nay
giữ đượm mùi ngo thơm ngày sinh nhật…
Cuyamaca Rancho State Park & Lake Cuyamaca,
Julian California 15-16 /05/2009
tháng 5 15, 2009
NGÀY CỦA BA
photo by Trần Minh Trí
Mới vừa qua (xong) Mother’s Day.
Lại tới ngày của Ba.
Ngày này là ngày của Ba, hạn hẹp trong tình thân gia đình, hoàn toàn không chính thức là ngày Father’s Day. Chỉ là ngày riêng của Ba riêng, không là ngày chung của Ba chung.
Ngày chính thức, Father’s Day, là ngày Chủ Nhật 21/06/2009.
Ngày đó mới đích thực là ngày hỉ nộ ái ố ai lạc dục về hình ảnh người Cha. Bày tỏ kiểu nào cũng, cuối cùng, là màn ăn uống vui chơi để vượt thoát tạm quên những tù túng, bế tắc, nhàm chán, rập khuôn từ ngày này qua ngày khác. Một ngày hơn ngày thường.
Ở đất nước tôn trọng tự do cá nhân Cha Mẹ già nên và cần phải ra riêng . Ra riêng có nghĩa là ở riêng, ăn riêng, không còn chung sinh hoạt hàng ngày hàng tháng hàng quý hàng năm của con(cháu).
Sống trong tình cảnh hiu quạnh cảnh vợ chồng già chỉ hôm sớm có nhau !
Trường hợp vợ chồng lâm vào tình huống người đã đi trước, kẻ ( rồi sẽ) đi sau, thì thật là cô đơn.
Nếu như cả hai vợ chồng đều vào viện dưỡng lão thì cứ coi như đã chết rồi đó, mà chưa chôn !
Còn chút ân tình níu kéo một năm 365 ngày có hai ngày Father’day và Mother’day.
Với hai ngày này, Cha Mẹ đang thời tuổi trẻ thì cảm thấy vui mừng trọn vẹn. Cha Mẹ ở tuổi xế chiều thì cảm nhận nỗi vui buồn chen lấn. Hình như là, buồn lấn hơn vui !
Nay con(cháu) bỗng nhiên tìm tới, có hoa, có quà và có phút giây xum họp ngắn ngủi. Vui.
Chỉ nói là vui thôi không nói nỗi ngậm ngùi !
Con (cháu) vừa ra khỏi cửa đã thấy nỗi cô đơn tràn lấp lối vào nhà.
Cha Mẹ đang trong Viện dưỡng lão con (cháu) tới-thăm-không-tới-thăm cũng không là buồn cũng chẳng là vui. Vì, bệnh hoạn đã làm cho trí nhớ lẩn lộn chẳng nhận biết ai, chỉ mơ hồ nhận biết được mình. Bông hoa với giọng nói tiếng cười chỉ thêm (làm) mê sảng.
Đời luống tuổi thời gian con người lại luống tuổi đời. Nhìn quay thấy lại tuổi đời chen tuổi thời gian để cứ luống thương cứ thèm nhớ,cứ bâng khuâng …
Không phải nôn nóng chờ đợi tới ngày Father’day. Hãy cứ nhớ là trong 12 tháng của một năm, có một ngày nào đó và chỉ một ngày thôi không thể là hai, được ghi nhận ( trên giấy tờ ) là ngày sinh của Ba.
Vậy thì, ngày đó, là ngày của Ba.
Đông Tây khác biệt.
Ba Tây khác với Ba Ta.
Hai phương trời cách biệt !
Ngày sinh nhật hàng năm của Ba phương Tây thì ồn ào sôi động tiệc tùng náo loạn đông vui. Tưởng nhớ ngày mất thì coi như một-ngày-như-mọi-ngày có khác hơn là âm thầm thăm viếng với một bó hoa tưởng nhớ.
Ngày sinh hàng năm của Ba quê ta thì đúng là một-ngày-như-mọi-ngày, phớt tỉnh lạnh lùng. Tưởng nhớ ngày mất thì hương khói ngạt ngào, cỗ bàn linh đình bà con xum họp trước cúng sau cấp. Đông thì tất nhiên nên vui. Có chút cay cay có mồi thịnh soạn không chừng quên lửng mà tưởng đây là tiệc mừng chuyện gì chăng !
Cũng đã là khác biệt rồi !
Huống nữa cái bánh hamburger có thêm ketchup, Ba của trời Tây khoái khẩu.
Ba của quê ta thì á khẩu vì lòng chỉ thầm thương trộm nhớ chén (hay tô) cơm có nước mắm dầm ớt tươi. Nếu như không ăn ớt được hay (vì bệnh) không được ăn ớt thì xin chỉ nước mắm không ( hay còn gọi là nước mắm chay. Í, mà đã nói tới từ “chay” thì làm gì có nước mắm ! Chỉ có xì-dầu ( soy sauce), nhưng phải là xì-dầu chính hiệu lá bồ đề, loại xì dầu chay tịnh !).
Dẫu sao, nước mắm, cũng hơn. Có tình tự cố hương chan hòa trong đó!
Cái khác biệt Tây Ta có nhiều rắc rối, nói hoài viết hoài không hết.
Duy có một điều không khác biệt.
Dù cho cách núi ngăn sông chập chùng sóng biển dị biệt màu da tiếng nói phong tục tập quán thì hình tượng về Cha Mẹ vẫn mãi mãi là hình tượng được ghi nhớ theo cách riêng.
Ở chốn quê xưa, tuyệt đại đa số, không có ngày mừng sinh nhật Cha Mẹ hàng năm. Chỉ khi Cha hay Mẹ đến tuổi lục-thập-nhi-nhỉ-thuận thì con cái trong nhà có tổ chức lễ mừng tuổi thọ.
Ngày đó, con (cháu) gần xa tề tựu đông đủ. Trước ngày đó, mỗi đứa con, đều đã chuẩn bị sẵn một món ăn dâng Cha Mẹ để tỏ lòng hiếu kính . Phải là món ăn tự mình làm lấy và có ý nghĩa như thế nào là tùy thuộc lòng mình khi nghĩ nhớ về Ba (Mẹ). Món ngon vật lạ cũng có. Món dân dã đời thường mà Ba( Mẹ) hằng ngày thường ưa thích cũng có.
Cũng là dịp để Cha (Mẹ) nhìn lại thành quả kết hợp của-hai-mình trong suốt sáu mươi năm trường trải với cuộc đời. Nhân tiện, điểm danh coi đứa nào trong những đứa con của mình đang còn ( trong cõi đời) đứa nào đã mất dấu ! Đứa nào còn ở ( với Cha Mẹ hay quanh quẩn gần) đứa nào đi ( xa vì kế sinh nhai hay vì cha mẹ sinh con trời sinh tính phiêu bạt giang hồ rày đây mai đó).
Để ngậm ngùi và để buồn, vui !
Nay, hết thảy con (cháu) còn lại, bằng phương tiện ( tàu, xe, đi bộ ) trở về mái nhà xưa quay quần đoàn tụ mừng Cha (Mẹ) thọ tuổi sáu mươi thì coi như là ngày Father’s Day( ngày Mother’day), là ngày sinh nhật.
Một ngày khác hẳn trong hai-mươi-mốt-ngàn-chín-trăm ngày.
Tôi có một lần về với Ba tôi trong ngày lục-thập-nhi-nhỉ-thuận. Rồi từ đó tôi đi, tang bồng hồ thỉ. Rồi từ đó tôi xa, thương hải tang điền. Rồi từ đó, Ba tôi không còn nữa, tôi mồ côi !
Miếng ngon dành lại cho Ba vào tuổi thọ 60 đã không còn dịp dành lại cho Ba vào tuổi 70 thượng thọ! Thời buổi đó khoai sắn thay cơm qua ngày đoạn tháng, sổ "tiêu chuẩn" chỉ có mắm muối thêm chút "mì chính" ( là bột ngọt đó, trời ơi, nói chi văn hoa cho thêm cay đắng) thì lấy miếng chi cho tươm tất tấm lòng trong ngày mừng Ba ! Qua tuổi thượng thọ nhiều năm sau thì Ba tôi đi xa...
Chuyện xưa rồi nay nhắc tới mà rưng lòng sa nước mắt.
Bây giờ miếng ngon vật lạ có khó chi đâu, tôi có khả năng và điều kiện dễ dàng. Nhưng buồn quá! Có còn Ba đâu để tỏ lòng hiếu kính dù biết rằng Ba không chuộng cao lương mỹ vị, chỉ ưng mộc mạc đơn sơ.Hồi đó, Ba cười hể hả, xoa đầu tôi, nói : “ Món ni ngon, Ba thiệt là ưng bụng”. Tôi nghe mà sướng quá, trong lòng.
Chỉ là món đầu cá luộc và chén nước mắm có dầm thêm chút ớt. Là món Ba tôi ưng thích.
Qua lần khen ngợi đó, tôi có thêm kinh nghiệm trong đời : không-có-chi-bằng-hiểu-được-lòng- nhau.
Món đầu cá luộc và chén nước mắm dầm thêm chút ớt đã theo tôi trong cuộc đời, cho tới ngày hôm nay, cũng đã bước quá đà vào lục-thập-nhi-nhỉ-thuận !
Anh chàng tuổi trẻ ngày xưa nay đã con cháu đầy đàn quây quần gần gụi bên nhau.
Tháng này có ngày sinh nhật đó nghen. Các con sẽ làm chi đây cho được như ngày xưa Ôn Nội xoa đầu Ba khen : “Thằng ni giỏi”.
HÌNH ẢNH
tháng 5 08, 2009
MOTHER' S DAY
Anh Võ Tá Hân,
Tức cười quá, sắp tới ngày Mother’s Day, lại nhớ tới anh !
Nỗi nhớ thì chắc chắn là không như nỗi nhớ Mẹ nhưng cũng là nhớ.
Nhớ vì cũng có lý do để giải thích, phân bua hay là gì
gì đó. Nhưng cứ vẫn nhớ người bạn nhạc sĩ nổi tiếng về những nhạc phẩm ngợi ca Mẹ qua biết bao nhiêu CD nhạc anh đã phát hành với chỉ riêng hình ảnh Mẹ.
Nên chi ngày của Mẹ lại nhớ tới anh cũng là nên nhớ vì hình ảnh Mẹ được anh chuyển đạt qua âm thanh từ những bài Thơ của rất nhiều nhà thơ viết về Mẹ dưới hình thức thơ phổ nhạc. Mẹ từ âm thầm sâu lắng trong Thơ lại sống động dạt dào hơn trong Nhạc.
Một thời gian lâu tôi có nhiều kỷ niệm với anh bởi vì cứ dịp tháng 7 hàng năm anh từ Singapore về San Diego thăm hai Bác và gia đình. Nhân tiện, thăm bạn .
Cũng nhân thời gian nghỉ ngơi tạm ngừng bao công việc bộn bề, để dành thời gian sáng tác nhạc phổ thơ. Đặc biệt là những bài thơ viết về Mẹ…
Những ngày đó tôi thường đến với anh, buổi chiều sau giờ tan việc.
Lại cầm bản thảo thơ ngồi cùng với anh trước cây đàn piano nghe anh say sưa dạo từng nốt nhạc rồi ghi thêm, rồi xóa bỏ vào bản nháp để bên cạnh. Lát sau, anh lặng lẽ lên lầu trên, tôi lặng lẽ ngồi chờ. Khi anh trở xuống, đã có bản nhạc in cầm trong tay và anh bắt đầu đàn.
Bản nhạc phổ thơ như vậy đã được hình thành. Tôi rất ngạc nhiên với khoảng thời gian ngắn cho một bài nhạc. Anh cười nói không phải thời gian mà do từ cảm hứng bất chợt. Không có cảm hứng thì nhiều khi cả tháng cũng chưa xong, chưa ưng ý.
Có những chữ không thể hòa theo nốt nhạc, anh thường nhờ tôi thay vào một chữ nào đó, cùng nghĩa, để cho suông sẻ dòng nhạc. Đôi khi chỉ một chữ, một đôi chữ. Có khi thay một nửa hay là cả một câu thơ. Ngay cả khi anh về lại Singapore, lâu lâu lại gọi điện hay gởi thơ nhờ thay cho một chữ, vài chữ, một nửa câu hay một câu thơ mà anh đang phổ nhạc.
Anh nhờ tôi công việc này vì anh nhận xét là tôi có sự nhạy bén và “hình như” có khả năng về thanh nhạc!
Tôi thì không nghĩ vậy, chỉ vì tình bạn mà giải khó cho nhau thôi.
Mỗi lần anh nhờ, tôi cũng nát óc chớ đâu có nhạy bén gì !
Với lại anh đã có ghi sẵn cho tôi công thức về ký hiệu nhạc anh thường dùng để tôi giải quyết vấn đề : K : chữ không dấu. B: chữ mang dấu huyền, nặng, hỏi. T : chữ mang dấu sắc, ngã. Có nghĩa là khi dấu nhạc anh ghi K ( là không dấu) mà chữ trong thơ lại có dấu thì tôi cứ việc tìm cho ra chữ không dấu ( mà đồng nghĩa ) để thế vào. Tôi cứ nguyên tắc đó mà làm…
Thi thoảng vẫn lướt web để nghe Món Quà Sinh Nhật, Tháng Bảy Bên Nhà, Hẹn Về Phan Thiết, Ngàn Dặm Biệt Ly, Mùa Lá Rơi, Buổi Cơm Chiều là những bài thơ của tôi anh đã phổ nhạc.
Nhắc lại cho vui vậy thôi !
Cho nên, Ngày của Mẹ, nhớ tới anh cũng là có lý do để nhớ. Kể từ ngày nhà báo Hải Âu Trần Lai Nghi, Trần Ngọc và tôi tổ chức buổi ra mắt CD Võ Tá Hân “ Hẹn Về Phan Thiết” ở San Diego đến nay cũng đã lâu chưa lần gặp lại….
Bây giờ là tháng 5. Tháng 7 anh lại về. Hẹn gặp….
LỤC BÁT CHO NGÀY
sáng phạm ngọc
sáng nay xuống phố đông người
cơn mưa níu mảng trời buồn rơi theo
biết nhau từ một lần về
rồi đi. Rất vội. Cuối chiều bâng khuâng...
chiều võ tá hân
khi anh ngồi giữa hội trường
ôm đàn lả lướt mấy-đường-tá-hân
nắng chiều tơ sợi long lanh
níu dòng nhạc xuống theo tràng vỗ tay...
và trần huy sao, buổi tối
khi tôi buổi tối. Một mình
cầm cây bút níu ân tình xuống đây
xuống dòng lục bát cho ngày
cho thơ cho nhạc cho đầy đặn nhau...
San Diego
chiều nhạc(võ tá hân) thơ(phạm ngọc)
25/6/2000
tháng 5 07, 2009
MÓN QUÀ SINH NHẬT
gởi Nhường và các Dì
Pomona chiều vàng nắng quê xa
con kịp về mừng sinh nhật Mẹ
Cúc hoa vàng rộ đầy lối giữa
Mẹ chờ con vội vã xuống xe
nụ cười vui mà rưng nước mắt
tóc Mẹ giờ bạc xót lòng đau
đời ly xứ con tháng ngày tất bật
dẫu rất gần nhưng ít dịp về thăm
Mẹ nắm tay con ra ngõ vườn sau
cây xanh lá trái no tròn sức trẻ
đôi mắt Mẹ hằn nét vui không giấu
con ngỡ ngàng như thấy lại vườn quê
giậu mồng-tơi trổ lá xanh mơn mởn
đám cà nâu bên vạt ớt đương thì
giàn mướp ra hoa rau lang xanh ngọn
tưởng quê hương gần lắm, quanh mình !
con hiểu thấu ý lòng riêng của Mẹ
để quê hương gần gụi ngõ vườn sau
sáng chăm bón nâng niu gượng nhẹ
chiều bâng khuâng ngồi nhớ xót xa !
Pomona chiều vàng nắng quê xa
con kịp về mừng sinh nhật Mẹ
ngõ vườn sau thoảng hương chanh hương sả
cứ ngỡ rằng đang về lại chốn quê....
------
phổ nhạc : Võ Tá Hân
hòa âm : Quốc Dũng
trình bày: Bảo Yến
Nguồn : http://www.thuvienhoasen.org/vulan
http://www.chuavienquang.com/music
THÁNG BẢY BÊN NHÀ
" Mạ già rồi mắt mờ tay run rẩy. Ngày bữa cơm trệu trạo nuốt cho qua. Nhìn thằng Cu cứ tưởng là con Gái. Đống khoai lang xó bếp tưởng đàn gà !
Mạ biết đời mình như cây Đa dưới bến. Như nương chè cổ thụ búp không xanh. Như cái rựa cùn như con dao mẻ. Có lạ chi con, "măng mọc tre tàn " !
Chừ Mạ chỉ có một điều mong ước. Là mai tê Mạ có "ngủ" đi rồi. Con nhớ để Mạ nằm yên côi nớ. Gần Ba con cho có cặp có đôi !
Bởi phần số khiến người đi kẻ ở. Nay thác về Loan Phụng hết đơn côi. Bèo hợp rồi tan hoa tàn lại nở. Kiếp phù sinh cũng là vậy thôi con !..."
Mạ ơi ! Giờ Mạ ngủ yên rồi
trên đồi hiu quạnh có Ba con
Loan Phụng hòa minh đời tan hợp
lòng Ba vui Mạ chắc vui hơn...
con thì lang bạt trời quê lạ
chưa dịp về thăm lại chốn xưa
tháng Bảy bên nhà mưa thấm đất
ướt lạnh chi không chỗ Mạ nằm !
phong rêu mấy lớp xanh dâu bể
đời con cũng lắm nỗi phong trần
tóc bạc theo dòng trôi hưng phế
búp măng lại nhú ngó tre tàn...
con ngó bên kia trời quê cũ
chỉ thấy mây mờ núi khuất xa
nghĩa Mẹ công Cha đền chưa đủ
Mẹ, Cha giờ hạc nội mây ngàn !
chiều nay nắng nhạt vàng rẻo phố
tháng Bảy buồn hiu cơn gió lay
lòng con gởi nhớ về theo gió
quyện khói nhang ấm chỗ Mạ nằm...
-----
phổ nhạc: Võ Tá Hân
hòa âm : Quốc Dũng
trình bày : Thanh Long
nguồn : http://www.thuvienhoasen.org/vulan
http://www.chuavienquang.com/music
tháng 5 06, 2009
KHI VỀ QUA BAN MÊ THUỘT
sao có mình tôi đứng lặng nơi đây
hàng Phượng già nua nhạt màu nắng Hạ
con ve sầu ngủ quên từ dạo ấy
sân trường xưa sầu vắng tháng, năm xa
mấy thằng bạn cũng mù tăm mất dấu
mấy cô nường cũng lạc lối quen xưa
sách vở học trò theo đời lang bạt
bỏ tuổi thơ ngây dãi nắng dầm mưa
trang vở cũ đã phai màu mực tím
dấu guốc xưa xa vọng lại bên trời
con mắt liếc tình đã thành kỷ niệm
lạc giữa dòng đời nghiệt ngã nổi trôi
tôi về lại thấy trường xưa lớp cũ
mà đâu còn thấy lại được ngày xưa
chỉ có bụi mù che Ban Mê Thuột
dấu nỗi buồn tôi thầm xót xa đau
mộng mơ xưa cũng đi vào quên lảng
áo học trò phai bạc nắng mưa xa
cõi thơ cũng qua đi thời lãng mạn
may ra còn một chút nhớ xôn xao
tôi đứng nơi này mình tôi thơ thẩn
nhìn dáng mây trời trôi giạt viễn phương
mây thầm lặng giữa nắng Hè cố quận
vàng nỗi buồn tôi rãi muộn sân trường
ai chẳng có một thời rưng rưng nhớ
một thời thôi là đủ để buồn vui
tôi gởi lại đất trời Ban Mê Thuột
nỗi buồn vui chan nỗi nhớ ngậm ngùi...
PHỐ BỤI DÁNG QUỲ HƯƠNG
1.
tôi giữ lại ngày xưa dáng Quỳ hương Phố Bụi buổi gặp nhau lần cuối rồi từ đó chia xa nắng của ngày hôm qua đã hanh vàng kỷ niệm tôi nương lòng gió quyện vương vấn dáng Quỳ hương con đường cũ còn thương níu nghiêng tình xuống phố dấu chân buồn dáng nhỏ chiều qua ngõ phố xưa ngõ phố chiều tiễn đưa hoa Quỳ hương rộ nở gió cuối mùa trăn trở chia tay đường Quỳ hương…
2.
đường Quỳ hương Quỳ hương chỉ tình em mới hiểu chỉ lòng tôi mới biết theo ngày tháng học trò em ơi trang sách nhỏ còn giú bài thơ tình em ơi chuyện chúng mình có Quỳ hương ngó thấy con đường xưa ngày ấy bàn tay ngày ấy xưa dẫu dãi nắng đầm mưa cũng nhớ hoài nhớ mãi đi mỏn đời thương lại ray rức nhớ con đường rộ nở dáng Quỳ hương có em và Phố Bụi…..
3.
có tôi lòng tiếc nuối buồn nhớ lắm em ơi buồn nhớ quá em tôi một thời nhau Phố Bụi một thời dù không nói chỉ ngó thầm thương nhau một thời biết tìm đâu khi xa và mất dấu tôi cũng giú lòng đau em cũng thầm nén lặng để tình thêm sầu nặng khi biết là xa nhau khi biết còn có nhau dáng Quỳ hương ngày ấy con đường xưa cất dấu chuyện tình mình bể dâu….
4.
Phiêu giạt đã nhiều năm về ôm chầm Phố Bụi tìm mưa bùn nắng bụi tìm em ngõ Quỳ hương tìm lại dáng người thương tháng ngày nương sách vở dáng học trò phố nhỏ qua ngõ rộ Quỳ hương con đường nhớ đường thương con đường đan kỷ niệm tôi về lòng đau điếng ngó lại thấy người dưng em có nhớ Quỳ hương nén lòng thương khó lại buổi hai mình xa lạc đã bỏ tình xuống đây….
5
dịp về trời giăng mưa chỉ bùn không thấy bụi chỉ mình tôi trơ trụi em loạn lạc nơi nào !!!....
ban mê thuột 8/08
ngày về thăm Phố Bụi
THÁNG NĂM ĐỜI
hồi chiều về qua phố
ngó dáng đời long đong
người đi qua là đông
mà không thèm đi lại !
tôi cũng từng đi mãi
mà chưa có khi về
cứ nói dặm sơn khê
mà e lòng chưa chắc !
dấu đường xưa đã lạc
hay đường đã thay tên
hay lòng xưa đã nghẹn
mà quên nhớ đi, về !
nói quên thì rất dễ
nói nhớ thì muôn trùng
nói chi cho lúng túng
chỉ nói lời vô ngôn
05/09
BÀI THÁNG 5 KHI VỀ QUA NHÀ CŨ
ngày xưa tôi ngồi nơi đây
ngó mình rồi ngó trời mây vô tình
con chim chuyền nhánh làm thinh
cái sân lát gạch ể mình làm lơ
tôi buồn quá bỏ trong Thơ
tháng 5 gọi nỗi bơ vơ muộn phiền
chiều vàng giạt nắng liêu xiêu
gió không nổi đám cỏ nghiêng buổi về
chỉ lùa ngột nắng hanh Hè
mây bay nghẹn buổi trở về xa lâu
về đây hiên trước sân sau
tìm không thấy ngó không ra thuở nào !
vẫn là nơi ngắm trăng Rằm
vẫn là nơi chốn sương đằm sao khuya
vẫn là đây chỗ ngồi xưa
mà xưa, nay dọi nắng mưa dãi dầu !
đã như chiều tím nương dâu
xót lời thương hải nghẹn câu tang điền
cái sân gạch đã chiều nghiêng
mấy con chim cũng chuyền riêng dáng sầu
gió chiều nay lạc về đâu
để tôi ngồi rất đỗi lâu nóng lòng
mây chiều nay cũng lạc dòng
không còn riêng dáng bềnh bồng lãng du
cỏ cây hiền cũng nên hư
không nhìn tôi dịu dàng như hồi nào…
tôi về ngó thấy xanh xao
bợt câu lục bát nát nhàu ý thơ
về xưa để chợt bất ngờ
mới vừa đây đã hững hờ thời gian...
sân trước nhà xưa
escondido, 02/05/09
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)