tháng 1 30, 2009

CHIỀU CUỐI NĂM GÓC QUÁN MỘT MÌNH


mùa Xuân có hoa Mai nở với hoa Đào
có nụ cười rộn rã phố đông vui
có con Én bỏ mùa Đông buồn tủi
ôm trời xanh chao lượn dáng nòi tình

tôi, chiều cuối năm, qua phố một mình
ngó quanh quẩn thấy đời mình cạn vốn
mấy mươi năm bỏ phong bao hào phóng
riết tình xuân mỏng dính tới bây giờ !

ở nơi chốn lạc đường đời cơ nhỡ
mượn mùa Xuân dù trái gió trở trời
tháng Giêng, Hai quê người qua năm mới
ở quê nhà chờ tống-cựu-nghinh-tân

tới chỗ nào cho vợi bớt bâng khuâng
góc quán âm thầm ly cà phê đen, đắng
từng giọt rơi gọi chiều Xuân thầm lặng
bóng với hình thui thủi ngó nhìn nhau

chiều quê xa, như mọi chiều, qua mau
làm sao níu những chiều quê hương cũ
nơi có bạn bè, người yêu, kéo dòng thác lũ
cuồng cuộn mùa Xuân da diết những mùa Xuân

con Én lạc đường bay trời cố quận
tôi lạc đương cơ nhỡ chốn quê xa
chiều cuối năm ly cà phê đen, đắng
có nỗi buồn nương khói thuốc bay cao….

Góc quán chiều-cuối-năm

Không có nhận xét nào: