thất
thập cổ lai hi rồi đó, ôn Sao
chặng
sông hồ mém tới thời, ghé bến
vui
thú điền viên Văn(g) Thơ nhốn nháo
tròn
vo một đời câu chữ đam mê
không
chi bằng đêm tận đêm khuya
tâm
đắc câu Thơ kể chuyện đời thường
đời
vô thường trải dặm trường hữu hạn
hữu
hạn hết rồi tới ngấn bỏ buông
vốn
không ưng lời văn hoa bóng bẩy
chỉ
ưng lời thường ăn cục nói hòn
đời
có làm sao nói ra làm vậy
có
mất Thơ đâu mà sợ mất hồn
mổi
cuộc đời có một thú đam mê
không
có đam mê thì thời tẻ nhạt
ta
thú đam mê từ hồi trai trẻ
Thơ
trộn Văn tới tận giờ mặn chát
đêm
vói sương khuya vẫn tìm câu gỏ
đặng
nói thêm ra cho lũ lụt thời gian
giờ
thất thập lai hi rồi chớ bộ
Thơ
cũng già đời ở với trần gian...
phòng văn khuya 20/05/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét