tháng Tư cây
cỏ cũng héo xàu.Vườn cải hoa rơi vàng khô hạn. Mẹ đứng chờ con lòng héo hắt. Giọt
lệ lăn dài cuộc bể dâu !.
tháng Tư đồng
lúa trơ thân rạ. Đất trở mình đau cảnh biệt ly. Cha trọn một đời thương nhớ
đất. Giờ đây đâu nỡ nói chia lìa!.
tháng Tư trường lớp buồn niên học. Bục
giảng buồn viên phấn bảng đen. Em buồn bỏ lớp về xóm nhỏ. Đời đã cho thêm những
muộn phiền !.
tháng Tư rào kẽ giăng tơ rối. Người đi
biền biệt cuối chân mây. Lòng em trải dặm dài thương nhớ. Nuôi tôi năm tháng
cảnh tù đày !.
tháng Tư đời hóa là ngang trái. Sông núi
ngàn năm trở dạ đau. Bạn bè xô giạt về trăm ngả. Cứ hoài thương khó mãi đời
nhau.
em ơi sao mãi là tháng Tư. Sao mãi chia
nhau những ngậm ngùi. Trái tim hằn vết đau dao cứa. Lòng như muối xát lấy gì
vui !.
năm tháng tang thương đời dâu bể. Nhà xưa
rêu cỏ mọc hoang thềm. Dấu vết tình xa thành kỷ niệm. Trăm năm chưa đủ để vùi
quên !.
Phố Núi chờ mong người trở lại. Rồi những
con đường cũng nhớ thương. Trái tim phiêu giạt từ trăm ngả. Có ngả nào riêng
dành cố hương !.
còn ngả cho nhau về lối nhỏ. Hàng cây che
nắng tháng Tư. Em. Từ xa Phố Núi buồn rêu cỏ. Để lại tình xưa những ngọt bùi !.
tháng Tư còn lại nhiều đau khổ. Quê nhà
nhớ lắm cố hương ơi. Nắng mưa bên đất trời xa dỗi. Sầu lặng bài Thơ đến nghẹn
lời !...
(Nhánh Rong Phiêu, Thơ, 1999)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét