Những chiều xưa lắm
tháng-mười-hai, Xóm quê nhà, có từng cơn gió chướng mang rét lạnh về. Bên lò
than ngồi quanh chia nhau hơi nóng lắng nghe ngoài đường Xóm gió lồng lộn từng
cơn não nuột. Anh em ngồi gần sít rịt bên nhau mà vẫn ớn lạnh. Gió nghiệt ngã
từ côi ngàn, bạt ngàn, ùa về khắp ngõ đường Xóm.
Gió thênh thang giành trượt
đêm từ Xóm Trên về Xóm Dưới lọt vô từng khe cửa ùa tận vô mỗi nhà. Lạnh buốt.
Lò than rực đỏ, chưa tìm đủ ấm, khi mỗi đợt gió giật xé màn đêm se lạnh
tháng-mười-hai.
Nhiều, từng đã nhiều quá là
nhiều, tháng-mười-hai lò than không ngăn nổi từng cơn gió côi ngàn đem rét lạnh
về Xóm nhỏ tội nghiệp của tuổi thơ mình.
Lâu lắm rồi tưởng đã ngủ quên
mà đâu có quên, vẫn thao thức niềm nuối nhớ !
Các em nhà xưa Xóm xưa giờ đã
như gió ngàn đứa còn đứa mất đứa vốn ở Đông lại lạc tận tới Đoài.
Anh vốn từng bản quán phương
Đông cũng tại vì bể dâu thương hải mới lưu lạc tới phương Đoài.
Nỗi nhớ tháng-mười-hai giờ
thì, nhập gia tùy tục đáo giang tùy khúc, đã lò gaz đuổi lò than Xóm quê mình
mất dấu.
Xóm quê mình, giờ có còn là
Xóm quê không, hay chỉ còn hoài niệm trong Thơ !
Có một lần, dịp tháng Tám
chưa và còn lâu là tháng-mười-hai, anh về thăm lại Xóm may mắn gặp đủ mặt mấy
o. Có hẹn nhau đâu mà sao gặp nhau đúng
hẹn vậy hè ?. Trời Xóm quê mình dịp anh về tháng Tám đang mải mê rủ rê mưa giọt
vắn giọt dài chưa tới đợt hẹn lò than hồng xua cơn rét lạnh tháng-mười-hai. Anh
em ngồi ở quán, tạp hóa, của Mệ mà tưởng như đang ngồi quán nhậu. Bia bọt tràn,
món nhậu đầy. Có dượng Thơm chạy bàn kịp thời đúng lúc. Rét lạnh xa nhau chưa
gặp lại nhau lại bỗng nồng ấm tình cờ gặp lại mấy O đông đủ.
Vậy là tháng-mười-hai lò than
đốt sớm từ tháng Tám để cùng ngồi bên nhau nhắc nhớ chuyện hồi xưa hồi cùng ở
chung nhà chia nhau nhiều kỷ-niệm-nhỏ đại khái như giành giựt nhau trái su su luộc chấm muối ( ớt bỏ chút
chút thôi, sợ cay) hồi Ba đi làm ăn xa về đốt cây đèn manchon sáng rực hơn mấy cây đèn dầu đêm hàng xóm để coi anh em
mình giành nhau múa hát hồi anh Phước về thăm nhà hào phóng mua trọn gánh mì Quảng của
bà-mì-quảng cho cả nhà ăn thỏa thuê. Hồi…hồi…
Nhiều hồi quá mà hồi nào cũng
trào rưng kỷ niệm !.
Tháng mười-hai, quê xa, gia
đình (anh) đông đủ buổi tiệc giáng sinh&năm mới. Ngồi ngó anh chị em (đời
con) anh chị em (đời cháu) của anh đằm thắm quây quần khắn khít bên nhau lại rưng nhớ
thuở anh em mình !.
Nên tản mạn rơi rơi mưa hoài
niệm….
Phòng Văn cuối năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét