buổi tình cờ chạm mặt nhau ngoài phố
phố quê người không phải phố quê xưa
đứng ngó nhau mắt tròn xoe nhóe lửa
em bỗng ôm tôi nước mắt mưa-bùn
em khóc ngon lành làm tôi
phát sửng
tôi nắm tay em mắt nắng-bụi
đỏ hoenắng-bụi-mưa-bùn ngày đó phải không em
cố quận tình cờ giữa trời xa lạ
sao còn nhận ra tôi lâu rồi
lâu quá
mấy mươi năm ngày bỏ cuộc xa
ngườibến xe đông tôi gởi gượng nụ cười
em thì thiệt lòng gởi theo nước mắt
rồi từ đó tôi đi giang hồ vặt
xuôi ngược phương Đông giạt
tới phương Đoàicố quận mù mây dặm trường xa ngái
người ở người đi từ bến xe đông
gặp lại nhau em nước mắt xuôi
dòng
khiến lòng tôi nhớ quày về cố
quậntại hồi đó hai đứa tình lận đận
để nụ cười chan nước mắt ngậm ngùi
lâu lắm rồi lạc mưa-bùn-nắng-bụi
đời sang trang tình dấu chấm
xuống hàngnụ cười xưa trả lại trời cố quận
nước mắt ngày nào giú vùi lảng quên
nay thiệt tình cờ tìm lại dấu
quen
em níu lòng tôi nhớ về Phố
Bụibông Sứ rơi theo giọt mưa hờn tủi
em tóc thề áo trắng buổi tan trường
tôi miết theo em suốt một quãng
đường
đâu có thấy em quay nhìn ngoái
lạivậy mà khi tôi giang hồ bương chải
em nước mắt rơi giữa bến xe đông
mấy mươi năm cứ nghĩ tình hoa
mộng
thuở học trò nước mắt như nước mưanay gặp nhau nhắc tình xưa té ngửa
em yêu tôi muốn ngoái lui mà mắc cở
muộn rồi em ơi cũng như bắp
nổ
nổ hết cỡ rồi nổ nữa chắc đen
thuigặp lại nhau nhắc nhớ lại cho vui
mất mát chi đâu một vòng ôm Phố Bụi….
Phòng Văn, 12/12/12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét