tháng 12 31, 2012

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

                                                                KÍNH CHÚC
                                                          QUÝ VĂN THI HỮU
                                                 QUÝ BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG
                                                            NĂM MỚI 2013
                                                  AN KHANG & THỊNH VƯỢNG

THƯ CUỐI NĂM KHI NHỚ VỀ LAS VEGAS


 





tưởng nhớ anh Sáu râu

Em, cùng con cháu, mới từ Las Vegas về. Chiều cuối năm trời không lạnh lắm, không như cái lạnh  ngày nào anh đưa cả gia đình em lên Las Vegas.

Ngày đó, gia đình em mới vừa qua vùng Đất Mới. Chân ướt chân ráo nên choáng ngợp ngỡ ngàng thấy cả một vùng trời rực sáng ánh điện màu. Khi bước vào khách sạn là cũng vừa lúc tiếng reo hò vang dội mừng thời điểm năm cũ bước qua năm mới. Mọi người ôm nhau hôn nhau. Anh nháy mắt nhìn em, cười. Em cũng cười nhưng cúi đầu tránh nhìn. Ngượng ngùng quá. Sao lại ôm hôn nhau trước mắt mọi người. Quê mình không hề có cảnh này đâu.
Anh có vẻ thích thú, cười lớn hơn, khi thấy em cúi đầu ngượng nghịu.

Anh bày em cách bấm máy ra tiền. Chỉ cần bấm một lần hay có thể nhiều, rất nhiều, lần là tiền rớt leng keng xuống cái ly. Điều này quá ngạc nhiên như trò ảo thuật. Em hỏi tiền đâu mà nó rớt ra cho mình. Anh cười ngất vỗ vai em nói thì tiền đâu là phải đầu tiên. Anh cầm tờ năm đồng, năm đồng thời đó giá trị lớn hơn giờ, đưa vô cái rảnh. Nghe tiếng vo vo rồi tờ tiền bị cái máy nuốt mất tiêu. Thót tim. Rõ ràng hắn nuốt tiền mình, đâu có phải ra tiền cho mình. Anh lại cười ngất vỗ vai nói Dượng cứ yên tâm, cứ bấm vô cái nút này. Bấm đi. Em rụt rè nhá nhá ngón tay mà lòng cứ hồ nghi bởi biết tính anh ưa bông lơn. Không biết anh nói chơi hay nói thiệt. Anh giục thêm lần nữa mới, chỉ dám thè thẹ, bấm xuống. Màn hình bỗng nhóe lên chạy loạn rồi ngừng, tiếp sau đó là tiếng nhạc rộn ràng, tiền cắc rơi leng keng xuống cái ly. Rơi xuống tưởng như không bao giờ ngừng. Cứ không dứt leng keng leng keng theo tiếng nhạc. Anh lại vỗ vai em cười thoải mái, nói, đúng là Tổ đãi kẻ khù khờ. Em đưa tay định bấm tiếp thì anh vội vàng giữ lại nói Dượng cứ chờ cho tiền hết rơi rồi bấm tiếp cho nó rơi thêm nữa. Tiền rơi hơn nửa ngấn ly thì ngừng, nhạc vui cũng ngừng. Anh nói bấm tiếp đi. Bấm đâu chừng cả chục lần không thấy tiền rơi. Ngó anh dò hỏi. Anh nói cứ bấm thêm đi. Vậy là bấm. Màn hình nhóe sáng rồi sau đó là tiếng nhạc rộn ràng. Tiền cắc lại rơi leng keng. Anh cười lại vỗ vai nói Dượng đúng là cái thằng khù khờ được Tổ đãi. Em cũng bắt đầu quen và bắt đầu thích thú thì anh nói ngừng chơi để đi ăn bởi mọi người đang đói... 

Cuộc chơi với tiền chấm dứt nhưng kỷ niệm xưa cùng với anh thì cứ giữ nhớ hoài mỗi lần lên Las Vegas.
Las năm nào lên cùng với anh trời lạnh và gió bạo tàn.
Năm nay, sau nhiều năm, lên thăm Las có mấy điều thưa lại với anh :
LasV. bây giờ đổi thay nhiều, đường phố khang trang sạch sẻ.
LasV. bây giờ có tỉm-sấm rất ngon.
LasV. bây giờ có Phở mà rất dở.
LasV. bây giờ, cùng thời điểm đại gia đình em lên, trời trong xanh có nắng và không lạnh như năm nào, quá lạnh.
LasV. bây giờ em thành thạo bấm máy một mình dẫu không còn có anh bên cạnh.
LasV. bây giờ em đã lên chức Ôn bên các cháu nội, ngoại đề huề. Vui quá chừng vui.
Mà sao, anh Sáu, em vẫn cứ nhớ và giữ hoài hình ảnh năm nào anh dẫn gia đình em lên thăm Las Vegas.

Viết ngắn đôi dòng cuối năm cũ bước  qua năm mới tưởng nhớ và cảm ân anh Sáu râu.
Yêu ai cứ nói là yêu.
Ghét ai cứ nói là ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không đổi ghét thành yêu...
Dù ai ngon ngọt đủ điều
Cũng không đổi yêu thành ghét
( thơ Phùng Quán )

Phòng Văn, đêm cuối năm  2012

 

 

 

 

LAS VEGAS DU KÝ


1…

núi ngàn năm hằn vết nhăn
đất ngàn năm cũng khô cằn thịt da
dưới trời trẻ mãi không già
núi ôm chầm đất giữa sa mạc nầy…

2…
chỗ xưa gió cát xum vầy
lạnh khô giòn tóc nóng trầy bỏng da
núi trầy chai nếp nhăn già
đất khô cằn lứa cỏ sưa bao mùa

3…
giờ thì đã chẳng là xưa
đất hồi sinh núi thì chưa,vẫn còn
nếp nhăn gió cát bào mòn
vẫn là dáng núi đứng dòm trời mây

4…
ta từ Phố Biển tới đây
chốn hoang vu đã đổi thay ngỡ ngàng
nhà cao phố rộng rộn ràng
người từ bốn-biển-năm-châu tìm về

5…
ở đây náo nhiệt ban đêm
ban ngày tìm chỗ ngủ quên ngủ vùi
tới vui về lại ngậm ngùi
ngỡ ngàng khi biết đồng tiền biết bay

6…
tới đây mới thấm nơi đây
người người đóng góp cùng xây cái lò
cái lò không nhỏ không to
chỉ vừa nóng để hóa tro túi tiền

7…
nó đâu dữ cũng đâu hiền
bởi sân-si muốn kiếm tiền liền tay
khi về chắt lưỡi nói day
góp thêm tiền điện tiền đày đọa thân

8…
thú-đau-thương cũng rất gần
chỉ cần bấm cái là rần rần t
t da t thịt chưa phê
chỉ t (tiền, tệ) nó hè nhau bay

9…
ta từ Phố Biển tới đây
ngu ngơ đâu biết tiền mà biết bay
buổi đêm thức ngủ buổi ngày
đi chơi mà hóa đi đày đọa thân

10…
mù cha cái lát-vơ-ga
vơ hoài chưa thỏa tiền gaz&điện hè !
vơ ta tới nỗi xanh lè
trở qua nổi đốm vàng khè xụi lơ

11…
cũng may con cháu cứu bồ
lay Ba&Ôn hết ngẩn ngơ hoàn hồn
mấy ngày vui với cháu con
coi như lời vốn đòi hơn nỗi gì

12…
chưa đi thì háo hức đi
đi rồi mới trối là đi làm gì
giờ thì nghĩ lại nên đi
một đời mấy thuở tiếc gì không vui

13…
cảm ân ơn đời vốn mệt vùi
có đôi ngày được nỗi vui trả đời
cám ơn con cháu tìm nơi
để Ba&Ôn rượt cuộc chơi thỏa lòng

14…
núi ngàn năm núi cô đơn
đất ngàn năm đất nặng hơn nỗi sầu
Ba&Ôn gió cát dãi dầu
vẫn con vẫn cháu quây quần bên nhau

15…
bên nhau từng ở ngần lâu
đường đời xa dặm đường nhau xin gần
chuyến đi níu giữ tình thân
mai kia mốt nọ vẫn gần nhau thôi….

Las Vegas [28-30/12/2012]
Treasure Island Hotel
14:21' pm
ngẫu hứng Thơ

tháng 12 27, 2012

THƠ !!!


tôi bây giờ không còn trẻ nữa
trẻ lâu đời giờ phải tra thôi
cuộc phong trần nhuốm tàn đốm lửa
mớ than tro cũng mé mùn rơi

đi mỗi bước chùn thêm mỗi bước
giang hồ chi rồi cũng quá giang
là qua sông ngoái đời xuôi ngược
thấy liêu xiêu diễu buổi tan hàng

khi trái gió trở trời khó nổi
tiếng ho khan hục hặc thời trai
may còn lưa chút Thơ nóng hổi
bởi người thơ trẻ mãi không tra

hèn chi ai gặp mặt cũng khen
răng mà cứ như hồi nửa lớn
nửa xíu thôi nửa kia mắc nghẹn
may nhờ Thơ điểm phấn tô son

em không khen chắc là chín ngượng
bởi thuở giờ Thơ mượn tình em
hỏi nhỏ nghen thuở giờ em thương
có thuở giờ thương thêm câu chữ…

27/12/2012

tháng 12 26, 2012

MƯA NẮNG MƯỜI-HAI


mới vừa hanh nắng đã mù mưa
mây về với núi tìm nơi náu
bài Thơ viết giữa chừng bỏ mứa
mười-hai rét ngọt bỏ đi đâu !

đêm tỉnh lặng một mình Phòng Văn
ngoài hiên ngưng giọt rớt mưa rồi
thời tiết báo ngày mai có nắng
ngày mốt lại mưa rơi mịt trời !

năm nay mười-hai có vẻ lạ
chỉ mưa với nắng nhìn nhau thôi
rét Đông tìm mãi tìm chi ngạ
không biết đi đâu mà lâu tới !

“ơi tháng-mười-hai chia rét ngọt”
câu Thơ lãng mạn bỏ quên lâu
giữa nắng giữa mưa tìm chi nổi
chút se tình rét ngọt chia nhau !

em ơi rét ngọt mùa Đông đó
quê nhà bỏ quá một mùa mưa
phố xưa hai đứa dìu bước nhỏ
dựa tháng-mười-hai rét trở mùa….

12/2012
nhớ phố Minh Mạng- Hòa Bình Đàlạt




 

tháng 12 25, 2012

TẢN MẠN MẤY O

gởi o Vân, o Sương, o Hà còn nương náu Xóm quê…

 Anh vẫn tới giờ cứ giữ nhớ giữ lâu giữ hoài (niệm) những chiều xưa lắm của tháng-mười-hai !.

Những chiều xưa lắm tháng-mười-hai, Xóm quê nhà, có từng cơn gió chướng mang rét lạnh về. Bên lò than ngồi quanh chia nhau hơi nóng lắng nghe ngoài đường Xóm gió lồng lộn từng cơn não nuột. Anh em ngồi gần sít rịt bên nhau mà vẫn ớn lạnh. Gió nghiệt ngã từ côi ngàn, bạt ngàn, ùa về khắp ngõ đường Xóm.

Gió thênh thang giành trượt đêm từ Xóm Trên về Xóm Dưới lọt vô từng khe cửa ùa tận vô mỗi nhà. Lạnh buốt. Lò than rực đỏ, chưa tìm đủ ấm, khi mỗi đợt gió giật xé màn đêm se lạnh tháng-mười-hai.

Nhiều, từng đã nhiều quá là nhiều, tháng-mười-hai lò than không ngăn nổi từng cơn gió côi ngàn đem rét lạnh về Xóm nhỏ tội nghiệp của tuổi thơ mình.

Lâu lắm rồi tưởng đã ngủ quên mà đâu có quên, vẫn thao thức niềm nuối nhớ !

Các em nhà xưa Xóm xưa giờ đã như gió ngàn đứa còn đứa mất đứa vốn ở Đông lại lạc tận tới Đoài.

Anh vốn từng bản quán phương Đông cũng tại vì bể dâu thương hải mới lưu lạc tới phương Đoài.

Nỗi nhớ tháng-mười-hai giờ thì, nhập gia tùy tục đáo giang tùy khúc, đã lò gaz đuổi lò than Xóm quê mình mất dấu.

Xóm quê mình, giờ có còn là Xóm quê không, hay chỉ còn hoài niệm trong Thơ !

Có một lần, dịp tháng Tám chưa và còn lâu là tháng-mười-hai, anh về thăm lại Xóm may mắn gặp đủ mặt mấy o.  Có hẹn nhau đâu mà sao gặp nhau đúng hẹn vậy hè ?. Trời Xóm quê mình dịp anh về tháng Tám đang mải mê rủ rê mưa giọt vắn giọt dài chưa tới đợt hẹn lò than hồng xua cơn rét lạnh tháng-mười-hai. Anh em ngồi ở quán, tạp hóa, của Mệ mà tưởng như đang ngồi quán nhậu. Bia bọt tràn, món nhậu đầy. Có dượng Thơm chạy bàn kịp thời đúng lúc. Rét lạnh xa nhau chưa gặp lại nhau lại bỗng nồng ấm tình cờ gặp lại mấy O đông đủ.

Vậy là tháng-mười-hai lò than đốt sớm từ tháng Tám để cùng ngồi bên nhau nhắc nhớ chuyện hồi xưa hồi cùng ở chung nhà chia nhau nhiều kỷ-niệm-nhỏ đại khái như giành giựt  nhau trái su su luộc chấm muối ( ớt bỏ chút chút thôi, sợ cay) hồi Ba đi làm ăn xa về đốt cây đèn manchon sáng rực hơn mấy cây đèn dầu đêm hàng xóm để coi anh em mình giành nhau múa hát hồi anh Phước về thăm nhà  hào phóng mua trọn gánh mì Quảng của bà-mì-quảng cho cả nhà ăn thỏa thuê. Hồi…hồi…

Nhiều hồi quá mà hồi nào cũng trào rưng kỷ niệm !.

Tháng mười-hai, quê xa, gia đình (anh) đông đủ buổi tiệc giáng sinh&năm mới. Ngồi ngó anh chị em (đời con) anh chị em (đời cháu) của anh đằm thắm quây quần khắn khít bên nhau lại rưng nhớ thuở anh em mình !.

Nên tản mạn rơi rơi mưa hoài niệm….

Phòng Văn cuối năm 2012

tháng 12 24, 2012

CHÚC MỪNG ! CHÚC MỪNG !

                       CHÚC MỪNG THI VĂN HỮU và BẠN ĐỌC
                            MÙA GIÁNG SINH VUI VẺ
                  NĂM MỚI 2013 AN BÌNH HẠNH PHÚC

tháng 12 16, 2012

LỤC BÁT MƯA


Mưa Đời. Mưa Phố. Mưa nhau.
Mưa đau. Mưa ngọn. Mưa sầu. Mưa phai.

 
MƯA ĐỜI
mưa ngấn ấy đủ ngấm rồi
mưa thêm chi nữa cho Đời ướt mem
gió ngần ấy được rồi nghen
đừng hung bạo nữa cho thêm lạnh Đời…

 
MƯA PHỐ
phố xưa mưa quá dịu hiền
phố xa mưa bão níu liền bên nhau
tình mưa đi lạc bể dâu
đã qua vạn dặm hoen nhàu phố mưa…

 
MƯA NHAU
em giờ lãng mạn một mình
ngồi trong xe ngó mưa hình như mưa !...
đi lâu rồi có nhớ đâu
bỏ quên hồi đó có nhau mưa tình…

 
MƯA ĐAU
tôi về bong bóng mưa dai
ngoài trời sợi vắn sợi dài chen mau
chen mau để níu tình nhau
hay là đi lạc bỏ đau giữa trời …

 
MƯA NGỌN
nắng vừa trượt té cuối đồi
đã vùa mưa níu lại trời chiều hôm
phố đông đã héo nắng giòn
em rồi xa nắng chỉ còn chiều mưa…

 
MƯA SẦU
tôi từ hiên lạnh trú mưa
thấy em mới đó mới vừa đi ra
hiên đời chung chạ quê xa
còn hiên mưa cũ đã qua một thời…

 
MƯA PHAI
mưa phai rồi một lối về
chiếc dù xanh đã trời quê-quá rồi
hồi mình níu ghé chung đôi
dìu nhau bước nép ngó hoài phố mưa !...

 ngày mưa chiều mưa 14/12/2012

tháng 12 12, 2012

MỘT NGÀY RẤT LẠ


Ngày của thiên niên kỷ. Ngày đặc biệt ngàn năm một thuở.
Bởi khi qua ngày này thì ngàn năm mới đáo lai :
12/12/2012 (phải chờ tới một-ngàn-năm nữa) mới có ngày 12/12/3012.
Ngày đó, thiên thu rồi, đời ta ( cả đời con, cháu, chắc, chít, chịt, rồi vvv và vvv ) có còn nhớ tới ông cố ông sơ ông tằng ông tổ, ông vvv và vvv (giờ này phút này giây này ngày này tháng này năm này 12:12’12’’12/12/12 ) đang ngồi lên net đọc chuyện dương gian, rồi đang làm Thơ hoa bướm, viết văn tả thực chuyện đời thường!.
Nghĩ tới mịt mù muốn xỉu. Ngàn năm. Thiên thu….Một ngàn mùa Thu…
Bây giờ đang là mùa Thu đang là ngày 12/12/2012.
Tới ngàn năm nữa là mùa Thu có ngày 12/12/3012.
Còn nếu muốn gần hơn thì chờ tới một-trăm-năm nữa : 2112
Chờ chi nổi mà chờ….

RẤT DỖI TÌNH CỜ


 
buổi tình cờ chạm mặt nhau ngoài phố
phố quê người không phải phố quê xưa
đứng ngó nhau mắt tròn xoe nhóe lửa
em bỗng ôm tôi nước mắt mưa-bùn

em khóc ngon lành làm tôi phát sửng
tôi nắm tay em mắt nắng-bụi đỏ hoe
nắng-bụi-mưa-bùn ngày đó phải không em
cố quận tình cờ giữa trời xa lạ

sao còn nhận ra tôi lâu rồi lâu quá
mấy mươi năm ngày bỏ cuộc xa người
bến xe đông tôi gởi gượng nụ cười
em thì thiệt lòng gởi theo nước mắt

rồi từ đó tôi đi giang hồ vặt
xuôi ngược phương Đông giạt tới phương Đoài
cố quận mù mây dặm trường xa ngái
người ở người đi từ bến xe đông  

gặp lại nhau em nước mắt xuôi dòng
khiến lòng tôi nhớ quày về cố quận
tại hồi đó hai đứa tình lận đận
để nụ cười chan nước mắt ngậm ngùi

lâu lắm rồi lạc mưa-bùn-nắng-bụi
đời sang trang tình dấu chấm xuống hàng
nụ cười xưa trả lại trời cố quận
nước mắt ngày nào giú vùi lảng quên

nay thiệt tình cờ tìm lại dấu quen
em níu lòng tôi nhớ về Phố Bụi
bông Sứ rơi theo giọt mưa hờn tủi
em tóc thề áo trắng buổi tan trường

tôi miết theo em suốt một quãng đường
đâu có thấy em quay nhìn ngoái lại
vậy mà khi tôi giang hồ bương chải
em nước mắt rơi giữa bến xe đông

mấy mươi năm cứ nghĩ tình hoa mộng
thuở  học trò nước mắt như nước mưa
nay gặp nhau nhắc tình xưa té ngửa
em yêu tôi muốn ngoái lui mà mắc cở

muộn rồi em ơi cũng như bắp nổ
nổ hết cỡ rồi nổ nữa chắc đen thui
gặp lại nhau nhắc nhớ lại cho vui
mất mát chi đâu một vòng ôm Phố Bụi….

Phòng Văn, 12/12/12

tháng 12 09, 2012

DƯNG KHÔNG NỖI NHỚ...


 

 
mùa mưa về đường đất quá trơn
trượt té quen không thèm mắc cở
em xắn quần qua cây cầu gổ
nước dưới cầu tinh nghịch ngó lên

mùa lạnh về trái Ngo lửa bén
vùa miếng cơm dặm miếng cá khô
trời xụp tối nhà ai nấy ở
trộm nhớ em vì lạnh quá chừng

mùa nắng về khói chiều thơm lựng
mùi su su bắp luộc chia đôi
gạo để dành ngày Đông cứu đói
em su su tôi bắp xanh lè

vậy đó em tình thuở chân quê
hai đứa mình gần nhà chung ngõ
trải đói nghèo chia nhau hồi nhỏ
hồi lớn rồi vẫn cứ chia nhau

giàn su su héo cuộc bể dâu
nồi bắp luộc khê dòng thương hải
cái Xóm nghèo ngày xưa ngoái lại
thiệt nẫu thương nẫu nhớ xót lòng....

 chiều quê xa 08/12/2012

 

 

 

 

 

tháng 12 06, 2012

GẶP NHAU MÌ QUẢNG NHỚ...

tưởng nhớ bà-mì-quảng Xóm xưa buổi gặp chị Tư, người hàng xóm…

đãi chị Tư một bữa mì Quảng
chị Tư hồi đó ở cạnh nhà
buổi bể dâu nhiễu nhương trăm ngả
bây giờ gặp lại mì Quảng ơi !

là nhắc lại một thời đứng đợi
mì Quảng của bà-mì-quảng xưa
gánh mì bán chưa qua giấc trưa
đã nem thèm mấy người tới trễ

tô mì Quảng vượt dòng dâu bể
còn lừng hương tới tận bây giờ
gặp lại nhau bày bữa bất ngờ
đãi mì Quảng cho thương hàng xóm

khen bà xã khéo là gốc ngọn
chọn món ăn gọi ới ngày xưa
chị một tô tưởng là bỏ mứa
ai có ngờ “mần” tới hai tô

vậy là ăn mà chan nỗi nhớ
nửa lấy no nửa lấy hương xưa
ngó ngoài hiên trời dợm muốn mưa
giống như hồi dợm mưa Xóm nhỏ

nhắc chuyện cũ ngó nhau mắt đỏ
cứ dụi hoài giả bộ bụi bay
từ ngày xa Xóm nghèo tới đây
bụi thời gian xốn xang chi ngạ

gặp hàng xóm giữa trời quê lạ
bụi thời gian vướng đỏ mắt nhau
nhướng nhìn theo tóc rượt bạc màu
lòng cố quận nhói tô mì Quảng…

 Chiều Hiên Trăng, 01/12/2012

NGƯỜI YẾU


 

 
gởi Phụng Uyên  

 
 

con lên Viện ở bên người yếu
gần con người yếu dịu cơn đau
khi có tình yêu rồi con hiểu
ngọt bùi cay đắng vẫn bên nhau

ca mổ người yêu ra người yếu
bên con người yếu thấy bình yên
khi có người yếu với người yêu
mới biết đời nhau không thể thiếu

mù sương mai con về lại Trường
đường xa đừng chở nỗi đau theo
đừng để lây đau lòng sách vở
riêng nỗi tình nhớ chở theo nghen…

Phòng Văn,  khuya 06/12/2012

tháng 12 01, 2012

CHUYỆN TÌNH HỒI ĐÓ

để nhớ những ngày không có răng mô !
 
đứng trên con dốc nhìn lơ láo
coi em có đứng chờ đó không
bến xe Lam người quá là đông
ngó trật ra thấy em áo trắng

áo trắng đó nghe khoe dưới nắng
tóc thề đen mượt xỏa bờ vai
giữa chỗ đông người qua kẻ lại
mắt tôi chỉ ghé mổi mình em

mắt ngó lâu rồi chắc đã quen
hèn chi ai nói là quen mắt
tôi ngắm em lâu rồi quen mặt
trốn đâu tôi cũng ngoái cho ra

tình yêu coi vậy mà rất lạ
mưa nguồn chớp biển cũng tầm nhau
thẳng đường thôi biên giới chi đâu
khi hai trái tim cùng nhịp đập

khi bốn con mắt đều nhấp nháy
là nháy đèn pha đó, nháy tình
dù Mạ em có ngấp nghé rình
em cũng lén chờ tôi đúng hẹn

lên xe cúi đầu tránh người quen
sợ họ nhìn ra về mét Mạ
muốn nắm tay em mà ngại quá
ngại lời thêm thắt ngặt cho em

ra phố rồi vô mấy quán quen
đãi em mấy món ăn trả bữa
rồi loanh quanh mấy vòng giả bữa
lại tiễn em về, bến xe Lam

vậy thôi tình quá là thanh đạm
đâu có răng mô, không răng mô
mược cho đôi mắt ai nhìn ngó
mình ngó nhau thôi cũng đủ rồi

bao năm mình nằm vạ với đời
nhớ lại hồi xưa cho vui thôi
bây giờ tám mắt nhìn chi nổi
phải mượn lời Thơ nhắc chuyện tình….

01/12/2012

SIÊU THỰC


 
yêu em tôi mới làm thơ
yêu tôi em mới làm ngơ thuở giờ
để coi cứ mộng cứ mơ
đói nhe răng thử có rờ nồi cơm…

01/12/2012

CHUA NGỌT CHIA NHAU


cây Quýt trước nhà năm nay oằn trái
đâu có chịu thua cây Chanh sau vườn
con cháu về cứ tha hồ hái lượm
ta cũng tha hồ ngồi ngó đông vui

nhà cũ người xưa giờ đã ngủ vùi
miếng ngọt miếng chua đừng quên cậu Sáu
khi mới qua đây Cậu cho nương náu
Cậu đi xa nhà gởi lại cho mình

mười-tám-năm đời trôi nổi linh đinh
vẫn ôm siết ngôi nhà ngày tạm trú
sân trước vườn sau cứ hoài níu giữ
nay là nhà kỷ niệm tháng ngày xưa

cũng đã bao mùa dang nắng dầm mưa
cây Quít đơm bông cây Chanh chớm nụ
nhà cũ ngày nào vẫn còn đông đủ
nay con lớn rồi mỗi đứa mỗi đời riêng

chỉ còn lại đây hai dáng chiều nghiêng
chua ngọt chia nhau với ngôi nhà cũ...

Hiên Trăng, chiều 30/11/2012