tháng 4 01, 2012

NHỮNG DẤU YÊU XƯA…


Đây, cái quá cà phê ngày nào...
( viết, khi chú-em-cố-quận gởi rất nhiều hình ảnh một thời xưa bất ngờ quá khi thấy lại cái quán cà phê ngày nào...)


Nay chị đã đi xa, xa lắm rồi, không còn vướng bận chuyện thế gian. Không còn được chị cùng chia miếng xoài Tượng chấm nước mắm thì ít đường thì dẽo quẹo. Không còn chiều mưa ngồi bên hiên chị giành từ tay tôi điếu thuốc Bastos xanh để rồi ho sặc sụa, sau đó, lại cười rũ rượi. Không còn những đêm và nhiều đêm chị ngồi ở chỗ sáng, tôi thì ngồi chỗ tối lầm lì hút thuốc chờ, chờ chị đọc Thơ tôi để có lời khen chê gì đó, dẫu một lời. Những đêm đọc Thơ rồi có lời và nhiều đêm đọc Thơ mà không có lời. Khi Thơ tôi được đăng lên phụ trang Ngôn Luận, lên Ngàn Khơi, lên Tiểu Thuyết Thứ Tư thì chị không đọc Thơ tôi. Nói Thơ tôi bây giờ tới phiên người ta đọc chị đọc làm chi nữa. Buổi chiều ngồi ở quán cà phê cóc ngả tư Hoàng Diệu- Tôn Thất Thuyết. Không phải quán cà phê mà là quán ăn chuyên bán hủ tíu, mì xào dòn, mì hoành thánh nói chung là quán ăn. Ngoài hiên sau dưới tàng cây trứng cá có bày biện mấy bàn ( đâu chừng hai bàn ) để thực khách muốn được ngồi riêng rẻ. Ít thực khách ra ngồi đây với tô mì hay tô hủ tíu. Chỉ có thấy có cặp đôi hay một lẻ đôi ra ngồi uống cà phê. Cà phê ở đây rất ngon mà ít ai biết bởi nghĩ là quán ăn không phải là quán cà phê. Thêm nữa, ngồi uống cà phê trong không khí mỡ dầu hành tỏi thì còn gì thi vị hương cà phê. Đâu có ai biết là sân sau có một khoảng trời riêng, rất riêng. Chính chị đưa tôi tìm tới khoảnh sân này. Ly cà phê đen thôi nghen, đừng có sữa không là cà phê sửa, chỉ cà phê đen thôi. Chị cười nói thêm là muốn đắng chằng thì không đường, muốn đắng vừa thì ít đường còn như muốn ngọt thì cả hủ đường đó, tha hồ. Tôi thử nghe lời chị chọn cà phê đen, ít đường. Chị cười ngất nói sao mà ngây thơ rứa mới dụ khị một chút đã nghe theo rồi. Bỏ đường nhiều vô đi không thôi thì đắng khó uống. Tôi lẳng lặng đứng lên vô nhà trên lấy ít muối bỏ vô ly cà phê nói với chị là thêm chút muối thêm ngọt đâu cần phải thêm đường. Vẫn ít đường, vẫn ngọt, ngọt như Thơ.. Chị nhìn ly cà phê nhìn tôi rồi đứng lên quay mặt bỏ đi. Tôi chạy theo níu tay chị, níu chặt. Chị quay lại nhìn rất lâu rồi dịu dàng nói em tính tình nghệ sĩ chị tính tình ngang bướng khó chen nhau. Thôi em uống ly cà phê đó đi nhớ đừng để nguội. Ly dỡ dang của chị để sau rồi hẳn tính. Chiều đó tôi buồn bỏ cơm ( chỉ ăn tô mì tới hai vắt luôn, ngay quán) nhưng ly cà phê thì không, quyết không hề, đụng tới. Ly cà phê của chị thì cứ để đó trơ buồn….
Rồi chia xa.
Tôi bỏ tuổi học trò vào đời. Chị thì đã vào đời từ dạo ấy đâu có chỗ nào để vào nữa đâu. Chỉ có vào (ra) căn nhà ngày nào tôi vẫn tìm tới đưa Thơ cho chị đọc đưa tay xin tiền chị mua thuốc Bastos xanh phì phèo tìm hứng làm Thơ hay lang thang ( đầu) đường (xó) chợ qua ghế đá công viên để trên tay điếu thuốc cứ rơi tàn…
Mùa nắng bụi mùa mưa bùn đã nhiều năm biền biệt tôi không trở lại. Chỉ ghé tìm trong nỗi nhớ những ngày tháng có chị có em trong khung trời một thời bình yên một thời nương náu.
Mùa Hè đỏ lửa một-ngàn-chín-trăm-bảy-mươi-hai tôi về buộc phải trở về nơi cố quận vì nơi đây là trạm dừng quân để chuẩn bị phối hợp cùng các đơn vị bạn ngày mai đi sâu đi xa vào Đức Lập, vào Kiến Đức vào Quảng Đức.
Buổi chiều nhá nhem tôi ghé anh Ph.. Ngôi nhà quen thuộc tôi đã ở suốt tháng năm thời Trung học. Không đi cửa trước mà đi cửa sau bởi nhà giờ là quán ăn lại là buổi chiều đang thời điểm đông khách. Vào cửa trước với giày saut nón sắt áo giáp tôi thấy ngại. Đi cửa sau như ngày nào vẫn thường đi khuya về gỏ nhè nhẹ là anh ra mở cửa bởi vì anh đang ngồi chờ. Khi bước vào thể nào anh cũng bắt tôi đứng lại rồi ghé mặt vô người tôi hửi hửi nói mi hút thuốc phải không.
Bất ngờ quá anh nhìn không ra nhìn một đỗi mới vỡ òa với chị đang bận bịu trong bếp em ơi chú về thăm nè. Chị nhìn ra ngỡ ngàng chắc là thấy giày saut áo trận. Tôi vội vàng nói em không phải về thăm chỉ tiện đường ghé thôi rồi đi. Biết tôi ngày mai vào Quảng Đức anh chậc lưỡi nhăn mặt lắc đầu nói mi vô cái lò lửa. Tôi chỉ kịp ôm anh ôm chị rồi đi bởi không còn thời gian phải nhín lại chút để ghé qua thăm chị. Gần thôi. Chỉ quẹo phải qua một khoảng đường rồi quẹo phải xuống con dốc. Con dốc hẹp chỉ để người đi xe không xuống được. Nhà chị nằm giữa chừng con dốc. Ánh điện vàng hoe hiu hắt nỗi buồn xưa nhớ lại. Khoảnh sân nhỏ hẹp này một thời đông vui bạn bè ngồi quây quần bên nhau. Cái ghế đặt sát tường nay không thấy nữa nơi chị thường ngồi chải tóc thường ngồi đọc truyện đọc Thơ khi tôi ghé nhà chị nhường ghế lại nói em ngồi đây hợp cảnh hợp tình hơn chị nên chị buộc phải nhường cho em. Mà thiệt, ngồi đây ngó qua bên đường (hẹp) thấy cô em tóc thề da trắng nõn môi đỏ má hồng cười miếng chi cô học cùng Trường cô đẹp nhất nhì ở Trường cô học sau tôi hai lớp gọi là cô em. Chị cười thoải mái ừ thiệt là cô thiếu nữ nhưng đúng hơn là cô em mà sao không là cười mím chi mà lại là cười miếng chi. Tôi nói chị ơi là chị cười mím chi là khi chưa có tình chi tới khi đã có tình chi (trả) nhau rồi thì trở dạng cười miếng chi miếng ngon miếng ngọt miếng đắng miếng cay miếng hờn miếng giận cho nên cũng phải hỏi ( trước cho chắc bắp) môi đỏ má hồng đang cười miếng chi là miếng chi chi đó. Chị cười ngất nói thôi em ơi bày đặt quá làm chị cũng không biết chị đang cười miếng chi đây.
Gỏ cửa hai lần, lần đầu mở cửa rồi đóng vội, lần hai nhè nhẹ mở cửa hé nhìn. Tôi phải vội vàng nói rõ lý do tìm tới cửa mới mở rộng. Hóa ra chủ nhà mới của nhà cũ cũng là người nhà cả bởi chú em vốn là học trò Trường xưa. Tôi cố tình giấu không nói gốc gác của mình sợ là sẽ có buổi nhậu bất ngờ đón tiếp đàn anh. Như nếu chú em không quen vị đắng cay thì thế nào cũng một tách trà cho phải đạo. Rượu hay trà rồi cũng phải ngồi rườm rà câu chuyện khi tôi không có đủ thời gian nên đành chia tay sau khi biết được chị không còn ở nơi đây nữa. Đã đi đâu về đâu !. Chị đi đâu chị về đâu!. Mím chi giờ trở miếng sầu hương xưa !

Hai-mươi-hai-năm sau tôi lại trở về cố quận. Về trước lúc xa quê hương bởi sợ sẽ không còn có dịp nào về lại. Sau cuộc đổi đời phố thị ngày xưa nay đã xác xơ ngơ ngáo tới lạc hồn. Tôi cũng lạc hồn tìm về lại những nơi chốn xưa đã có một thời kỷ niệm. Có nôn nóng tìm về ngôi nhà xưa của chị với mong manh hi vọng chị có nhắn gởi tin tức gì đó để còn tìm gặp nhau. Nhà xưa đã thay đổi chủ. Chú em cùng Trường không biết đã đi đâu về đâu !.
Có tìm tới quán cà phê ngày nào nhưng quán đã không còn nữa…
Vậy đó !. Cho đến tận bây giờ chị em mình vẫn lạc nhau….

01/04/2012

Không có nhận xét nào: