tháng 3 11, 2012

HỒ TRƯỜNG


gởi về Thôn Thiện Chí, Đại Ninh ( Đà lạt - Lâm Đồng ) khi viết truyện này là mượn khung cảnh từ nơi ấy !


Mọi việc đã chuẩn bị phân công rõ ràng, ông Mẹo yên tâm vô giường nằm. Trời hừng hực như có hơi than. Cơn bão chi mà quái ác, ảnh hưởng tới toàn thế giới chớ phải chơi đâu ! Ông vừa quạt mát, vừa suy nghĩ coi còn có gì chưa kịp tính ra. Không còn gì nữa, nhưng mà hơi khó chịu một chút với thằng cha Nẫm. Rõ ràng hồi chiều hắn bắt chẹt mình, đòi hỏi có hơi quá đáng. Mộ chôn hơn hai chục năm rồi chớ có mới mẻ gì! Ông định làm tới, không thèm thuê mướn mất công. Bắt mấy thằng cháu tự đào tự bốc cũng được. Nhưng mà nghĩ tới vong hồn của chú nó chắc sẽ không vui, với lại thằng Thẻo nó gởi tiền về, nó nhờ cậy. Trong thơ có dặn là phải chụp hình rồi gởi qua cho nó. Kẹt cái vụ phim ảnh cho nên phải nghiêm chỉnh, không thể qua loa lấy có . Ông bấm bụng làm vui nhưng mà giận lắm! Giận luôn mấy cha cán bộ trên Tỉnh, giận tới cả mấy tên ở Thị xã với lại cái đám cò ke lục chốt hạ tầng. Miếng đất hồi nào tới giờ chôn cất bà con chòm xóm có hàng có lớp. Mỗi năm giỗ chạp, hương khói ngạt ngào. Người sống tới lui gởi niềm thương nỗi nhớ với người khuất mặt. Nó đã trở thành một mảnh đất thiêng liêng gắn bó đời sống tình cảm của bà con. Vậy mà đùng một cái, có lệnh giải tỏa để dự trù xây dựng một nhà máy chế biến bột sắn mì xuất khẩu...có tầm cỡ quốc tế! Mấy cha này bàn chuyện trên mây chắc!
Bốn cái Thôn này gộp lại có bằng nhúm. Phần đất bằng, trũng dành trồng lúa. Đất gò đồi trồng củ sắn mì xen kẽ với bắp cứu đói. Ăn còn không muốn đủ nữa, nói gì tới chuyện xuất khẩu?. Nói thiệt, có Trời thương, mỗi năm bà con chỉ mập mạnh đỏ hồng được một mùa. Đó là mùa bắp. Bắp nếp. Thứ này ăn thay gạo được. Tới bữa, cứ làm xổi mấy trái bắp luộc vừa trẩy ngoài rẫy. Khỏi phải tốn thức ăn giặm lại ngọt dẽo thơm ngon. Ăn mạnh miệng chớ không e dè cắn đắn như đong gạo nấu cơm. Được đâu một mùa cho là khoảng hai, ba tháng, rồi lại xẹp lép với ba lát sắn mì độn gạo. Lại thêm tốn thức ăn mặn để đưa cho trôi.
Mà cũng khó nuốt lắm!
Sau này, chắc là thấy dân ăn dữ dằn quá, không có ích lợi chi cho Nhà nước nên trên mới chỉ thị xuống dưới là phải trồng bắp chăn nuôi. Họp hành mấy đêm liền để “đả thông tư tưởng”. Luận điệu cứ cũ mèm, không cần bàn thảo góp ý. Bà con cứ việc trả bài cho thuộc là bắp chăn nuôi có thể...xuất khẩu được. Bắp chăn nuôi có điều kiện phát triển mạnh về mặt chăn nuôi heo, gà, vịt...( còn trâu, bò thì sẵn cỏ thiên nhiên ưu đãi, khỏi phải bàn). Bắp chăn nuôi có ưu điểm vượt trội là dễ trồng, không cần nhiều phân tro mà lại có mức thu hoạch cao ( có nghĩa là gieo đâu mọc đó). Ờ, vậy thì trồng bắp chăn nuôi. Người người thi đua. Nhà nhà thi đua phát động phong trào. Tới mùa thu hoạch chờ Nhà nước cho cán bộ thương nghiệp xuống thu mua với giá tượng trưng thắt cổ. Có mùa, chờ hoài không thấy ma nào tới. Bắp muốn lên mốc xanh, nẩy mầm trở lại. Phơi thêm mấy nắng để rồi cứ đợi, cứ chờ….Thiệt, chưa thấy ở đâu cán bộ Nhà nước xuống mà mừng như thấy người thân ở xa mới về, như ở đây!
Chưa nói tới chuyện đường sá lưu thông!
Dọc đường liên tỉnh, rẽ nhánh vô Thôn là con đường đất nắng bụi mưa bùn, ổ voi ổ gà như hố mìn thời chiến. Mỗi tuần có hai chuyến xe hàng thay phiên phục vụ bà con chở muối mắm rau hạt với lại các thứ nông cụ. Toàn là lưỡi cuốc, lưỡi cày, dao, rựa...chớ có máy móc gì đâu! Tội nghiệp chiếc xe già khú, nêm cứng người. Lớp thì hàng hóa trên trần xe cao nghệu. Lớp thì đám thanh niên đeo kín hai bên, đánh đu tòn ten như làm trò xiếc. Tới ổ voi khó vượt, lại xuống xe hè nhau mà đẩy phụ. La hét om sòm. Chuyến xe vô tới thôn Đông, nghỉ xả hơi đâu chừng hai tiếng rồi đón khách trở ra. Vô đông.Ra ít.Có khi lèo tèo mấy mống, ngồi nằm thoải mái
Mùa mưa thì vô phương, cả tháng mới có chuyến. Bánh xe bọc xích mà cứ sàng qua sàng lại như người say rượu. Đường bùn lầy trơn trợt, đi bộ còn muốn té, huống chi...
Còn một phương tiện lưu thông nữa là đi đò, nhưng mà bất tiện lắm. Không có mang xách cồng kềnh, chỉ một thân một mình với túi hành trang gọn, nhẹ. Phương tiện này giành được khách là mấy bà chữa đẻ, mấy cô phấn son đỏ chót ăn bận hoa hòe lên Thị xã dự đám tiệc, đám cưới. Thỉnh thoảng còn rước những kẻ phương xa ghé về Thôn thăm thân nhân họ hàng.
Tới mùa mưa thì cũng vô phương. Nước sông dâng cao chảy xiết, đục ngầu đất phù sa. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiếp vía bạt hồn. Dại dột qua đò mùa này thì đừng có trách sao Hà bá tham ăn...
Vậy thì nhà máy chế biến bột sắn mì xuất khẩu bao giờ sẽ được thực hiện đây, cho bà con được nhờ cậy chút đỉnh! Ít ra, cũng sẽ có con đường tráng nhựa ra vô thoải mái, đỡ cơ cực hai mùa mưa nắng. Còn cái chuyện xuất khẩu với lại chế biến gì gì đó, thì tính sau.
Nghĩ tới đó thôi, ông Mẹo bực mình “xì” một tiếng cho hả. Bà Mẹo, nằm bên cạnh, giật mình hỏi :
- Bộ nóng ngủ không được sao ?
Ông Mẹo trở mình, quạt phành phạch :
- Ngủ nghê gì được. Đang nghĩ tới chuyện ngày mai đây! Không biết phái đoàn mấy ông phim ảnh gì đó có vô đúng...hợp đồng không á?
- Vô chớ. Nghe thằng Chín nhắn là mấy ông đi Honda vô mà. Mùa khô hạn, đường sá khô rang...
- Ừa, rồi con heo quay? Bà dặn dò tụi nó ra sao ?
- Cũng vô luôn. Thằng Ron nằm chờ ngoài Thị xã. Mơi sớm đưa qua đường sông rồi gánh vô.
- Còn mấy chai rượu, nhang đèn, giấy đốt..
- Đủ hết rồi, ông lo chi. Ngủ đi mà, mai còn lo chuyện cho chú nó.
Ông Mẹo trở mình :
- Ừa, nhưng mà nghĩ còn ức thằng cha Nẫm. Rõ ràng nó bắt chẹt mình mà. Tui tính...
- Thôi mà, ông. Chuyện trên đầu trên cổ với lại cũng bàn tính hết trơn rồi. Thằng Thẻo nó gởi về là theo nguyện vọng của nó. Phần mình chỉ có chút công lao đóng góp vậy mà. Ngủ đi ông, mai còn lo chuyện...
Ông Mẹo còn ấm ức trong bụng, nói vớt một câu cho đỡ tức :
- Hứ, tiền rừng bạc bể chắc...
Mấy con muỗi vo ve đậu ngoài mùng tìm kẽ hở chun vô. Trời đêm im ắng, có tiếng con chim heo kêu “ụt ụt” vang thoảng từ bến sông xa...

***
Tờ mờ sáng đã thấy đông đủ con cháu tụ tập. Ông Mẹo dậy sớm và như thường lệ, rón rén vô phía sau bàn thờ mở chai đế tu một hơi xúc miệng. Từ lúc đợi con cháu tới cho đông đủ, đâu chừng cũng đặng ba hơi rồi. Người hơi nóng, giọng nói có phần sôi nổi.
Mấy bà tới lui lo nấu xôi chè dưới nhà bếp. Tiếng cười đùa rôm rả như ngày giỗ Họ. Mấy anh con trai thì lo chuẩn bị các thứ theo phần việc của mình. Nghe nói có được bữa ăn sáng cho chắc bụng trước khi ra quân cho nên cũng có ý chờ.
Một đỗi sau, có tin báo từ mấy đứa con nít quanh Thôn là heo quay đã ghé bến, đang gánh vô. Ông Mẹo đứng ở cửa, mặt mày có vẻ nghiêm trọng. Nằm mơ cũng không dám tưởng tượng nổi có một ngày ông lại được con heo quay trong nhà. Vậy mà, giờ đây có con heo quay gánh vô rồi đó. Nghĩ tới miếng da heo vàng lườm tươm mỡ, ông nuốt nước miếng không kịp. Thứ này mà chơi mấy ngụm “Huê cơ Huê cót” chi đó của thằng Thẻo gởi về chắc là muốn tới...thiên đường luôn!
Có tiếng con nít la ó inh tai ngoài cổng. Ông Mẹo háo hức ngó ra. Thằng Ron với thằng Thửng đang ì ạch gánh con heo quay vô, phía sau đám con nít bu đen nghẹt. Có thằng Chìa cầm cây roi đi hộ tống, sợ mấy đứa con nít nhào vô làm sảng. Mấy bà đang lui cui dưới bếp cũng túa ra coi... mặt con heo quay.
Thiệt y như là đám rước ông Trạng về làng.
Con heo được trịnh trọng đặt trên cái bàn to bày sẵn giữa nhà. Ông Mẹo tằng hắng mấy tiếng cho thông...nước miếng, bước tới săm soi chăm chú giữa cái không khí đột nhiên im lặng và những đôi mắt nhìn ngó theo dõi của mọi người. Một đỗi lâu, Ông ngước nhìn lên, gật gù trịnh trọng tuyên bố :
- Được, không thiếu
Không thiếu đây là không thiếu bộ đồ lòng. Tính ông ưa đa nghi. Với lại thiếu bộ đồ lòng thì mấy ly rượu chắc là cũng không... đậm đà lắm...
Vừa lúc đó, có tiếng Honda ngoài cổng. Phái đoàn phim ảnh vô.
Đám con nít lại quay ngược ra sân, chen nhau háo hức nhìn ngó. Phái đoàn gì đâu! Chỉ có trơ một mống đầu tóc mặt mũi vàng rôm vì bụi đường. Cặp kính đen to chảng cũng đóng một lớp bụi vàng. Chiếc quần bò với cái áo pull cũng vàng mốc. Tay này trông có vẻ như mấy tay phóng viên nhà báo, đeo xách đùm đề. Con mắt láo liêng, chắc là do thói quen nghề nghiệp. Đám con nít vòng trong bu quanh nhìn ngó thả giàn.
Tiếp tới, lại nghe tiếng reo hò chói lói của đám con nít vòng ngoài. Phái đoàn lo việc cải táng tới.
Mới nhìn ra, tưởng là đám bán thuốc Sơn đông. Đi đầu là tay Nẫm, tướng tá ốm o như con gà mắc dây thun. Nhưng bữa nay ngó bộ cũng ra vẻ dữ! Bộ quần áo đen viền đỏ. Quần bó xà-cạp. Chân đi bata nội địa. Đầu thắt quanh một giải dây đỏ, hai đầu dây buông thõng xuống vai phất phơ theo gió. Bốn tay đàn em cũng đồng phục y chang. Có điều, tay nào cũng to con lớn xác, khác với...chủ tướng Nẫm. Dân miệt ruộng đồng mà! Ngày thường thì lên rẫy xuống đồng cày thuê cuốc mướn. Có dịp đặc biệt như hôm nay thì tụ lại trước làm việc nghỉa sau kiếm chút đỉnh giắt lưng. Gặp nhà chủ là tay hào phóng thì rượu thịt thỏa thuê một bữa. Gặp nơi khổ chủ túng thiếu thì cũng làm chiếu lệ lấy tiền tự ra quán đãi nhau một chầu. Dạo sau này làm ăn khấm khá vì có lệnh trên giải tỏa khu nghĩa địa Thôn Đông, Thôn Tây và Thôn Trung Nghĩa. Có ruợu thịt đều đều trả bữa. Trúng thêm mối nhà ông Mẹo này, coi như thắng lớn là cái chắc. Bởi nhà có hơi hướm đô la thì phải khác chớ !
Do vậy, ông Nẫm đã dặn dò đàn em rất kỹ trước khi ra quân. Phải làm gọn, đẹp để nhà chủ nhả ra mà không tiếc. Đồng tiền thì nó liền khúc ruột. Nghiệt cái là thằng chả gặp đâu gây đó. Của đau con xót là lẽ thường tình nhưng cũng vừa phải thôi chớ!
Đám con nít vòng ngoài cũng nhập vô sân nhìn ngó cho rõ. Chen lấn, la hét om sòm như họp chợ. Ông Mẹo đứng trên thềm nhà, khẽ liếc vô con heo quay rồi nhìn đám người vừa mới tới. Trong bụng thì thấy ưng, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ bất cần. Muốn gây rồi!
- Cha, bữa nay ngó anh Bốn khác lạ.
Rồi ông day mặt qua phía khác, nói trỏng :
- Cũng đúng thôi! Cho đáng đồng tiền bát gạo mà.
Ông Nẫm nghe câu nói đó, đứng sượng trân. Ông dằn bụng, cố nở một nụ cười theo đúng bài bản :
- Dà, thì bát sành bát kiểu khác nhau. Với lại, lâu ông anh nhờ tới, phải khác người ta chút chớ.
Ông Mẹo trong lòng còn bực bội, nói mát :
- Ủa, vậy là tui khác người ta lắm hả ?
Tức thì, ông Nẫm trả miếng lại liền :
- Khác nhiều chớ. Ông Trời còn có khi mưa khi nắng. Con người ta cũng có lúc này lúc nọ. Bây giờ anh Hai đã khác xưa lắm rồi. Có điều...
Ông cố tình bỏ lửng câu nói. Tình hình trở nên gay go. Ông Mẹo mặt mày đỏ tía sửa soạn đốp chát. May là bà vợ đứng bên cạnh theo dõi từ nãy đến giờ, cản lại:
- Thôi ông,tới giờ rồi.Thầy Sáu đã định giờ tốt,trễ không nên.
Ông Mẹo xẹp lốp “xì” một tiếng, gỡ gạc một câu cho đỡ tức :
- Lại thêm ông Thầy nữa! Sao mà...Tiền rừng bạc bể chắc.
Rồi ông quay ngoắt vô nhà, nôn nả tới sau bàn thờ làm một ngụm.

Không có nhận xét nào: