tháng 6 11, 2010


Cô Út Linh, tháng sau cũng đi học, xa nhà. Sẽ không còn có những buổi sáng ra gạt sương đêm trên kính xe con, chờ con dậy để nhắc nhở nhớ mặc thêm áo lạnh, nhớ đem theo dù, nhớ bỏ mấy chai nước trong xe, nhớ bỏ thêm cái áo lạnh phòng hờ… Nhắc nhớ con đủ thứ mà chính mình không nhớ là con bây giờ đã lớn, đã tự lo được cuộc sống. Đi học xa để lo cho tương lai là cần thiết. Những lo lắng của tôi hóa ra chỉ là vụn vặt…
Biết là biết vậy nhưng vẫn thấy lòng hụt hẫng khi buổi sáng thức dậy không thấy xe con đậu ngoài sân. Buổi chiều đi làm về không thấy con nấu nồi cơm trước lúc Mẹ về lo thức ăn rồi cả nhà cùng ngồi lại bên nhau…

Không có nhận xét nào: