tháng 7 10, 2009

HÌNH ẢNH


Nhìn tấm ảnh này, bỗng dưng tha thiết, muốn viết đôi dòng cho thỏa.
Bởi vì, tháng 7, có liên quan tới giày, dép...
Hình tượng chung : mang giày, xỏ dép là để chuẩn bị đi còn như nếu cởi giày bỏ dép là thôi, không đi nữa.

Tháng 7, mười-lăm-năm trước, mang giày xỏ dép để ra đi, chuyến đi dài hơn nửa cuộc đời. Và còn đi, đi mãi...
Đôi giày, đôi dép của một thời vượt đoạn đường dài qua sông qua núi qua đồi qua biển lớn nay đã lạc loài bơ vơ mất dấu, tìm không thấy nữa ! Đã cất công tìm hoài mà không hề thấy trong mớ đồ bề bộn xếp xó garage ( để chờ garage sale !!! ). Nhưng nếu cố tình nhìn ngó lại thì còn thấy, còn thấy đâu đây, và cả hình dung được bụi đất quê nhà còn bám víu đế giày đế dép suốt chặng đường quá giang.
Mười-lăm-năm qua vùng đất mới cứ mãi lo chuyện áo cơm đời để vươn lên như tuồng cây cỏ giữa trời cao đất lạ nghiệt ngã khí hậu nắng gió trở mùa, thổ ngơi Đông Đoài khác biệt.
Nay, nhìn lại, những đôi giày đôi dép tự nhiên nghe nặng nhẹ nhớ thương ngậm ngùi...
Đông đảo, ngổn ngang giày dép không có nghĩa(cởi giày bỏ dép) là thôi, là không đi nữa. Vẫn đi. Vẫn còn cứ đi ! Dẫu là đi vào chốn đông vui của một ngày( cuối tuần thư giản, hay là dịp lễ hội ở quê người) họp mặt bạn bè, người thân, người sơ, người xả giao công việc làm...Đại khái là những người cô đơn không còn có quê hương chỉ còn có người cùng quê hương...
Cởi giày bỏ dép ở xứ người không là ý nghĩa là thôi, là không đi nữa. Vẫn đi. Đi cho tận cuối cuộc đời. Đứng lại, không đi, là thua cuộc.
Nay, bất chợt, nhìn ngó đôi giày đôi dép trong hình thấy vẻ dáng hàng hiệu tân kỳ. Ngậm ngùi nhớ lại mà thương một thời lê dép( mòn)chốn quê nhà.

Đôi giày ngày nào không còn thấy ! Giờ, chỉ thấy, đôi giày của mình nằm riêng lẻ ở cuối hàng.
Một đôi giày cô đơn hay là chưa quen hội nhập !
Một đôi giày da chính hiệu ôm chầm đôi chân quê !!
Hay là một đôi giày gìn giữ đôi bàn chân đã mỏi !!!
Mười-lăm-năm! Thoáng chốc đã là tre tàn măng mọc !!!!

Phòng Văn, một mình, ngó nắng
tháng 7/09

Không có nhận xét nào: