tháng 8 16, 2008
Thôi thì về lại Cõi Thơ. Có Trần Huy Sao đây ngẫu hứng sinh tình, viết với một tấm lòng cố nhân cố quận như anh đã từng viết qua hai tác phẩm .
T hầy cũ bạn xưa bao nhớ mong
R ạt rào thương mến buổi tương phùng
Ầ m như chợ vỡ câu tâm sự
N ổ tựa đạn bay giữa chiến trường
HUY hiệu đầu Voi xưa lẫm liệt
S ử xanh đất Lạc mãi kiêu hùng
A i khơi đau xót sầu xa xứ
O ai vị tiền nhân cũng chạnh lòng
( Phút Liêu Trai – Họp Mặt Trường Xưa trang 81 )
đêm xưa, hàn huyên tâm sự thâu đêm, anh nói là anh thích và sở trường về thể thơ Đường Luật.Tôi đọc tập thơ anh vừa ký tặng, nói ngược lời anh là tôi nhận thấy anh mặn mà hơn ở thể thơ lục bát. Tranh cãi một hồi mất thêm mấy chai beer của Trần văn Chính mà không tới Đại Vực cũng không tới Biển. Chỉ lưng chừng. Buổi chiều ngày Hậu Đại Hội, anh em họp mặt vườn sau nhà anh Y Cao Nguyên, có Thầy Trại, Thầy Dũng, có anh chị Song Kim (Kim Khoa&Kim Hồng), anh Nga, anh Lạc…Tôi có đưa anh mảnh giấy nhỏ ghi mấy câu lục bát của anh mà tôi rất tâm đắc, chỉ xin phép được sửa lại một chữ ( chỉ là một chữ thôi) cho có vẻ Lý Thảo Yên. Anh đọc và cười thoải mái, bỏ mảnh giấy vào túi áo. Không nói gì về Thơ nữa, nói chuyện Trường Xưa, cho đến khi từ giã.
Tuần sau, anh gởi email tặng tôi bài Thơ Đường Luật trên, coi như là một kỷ niệm lần gặp mặt. Tôi đọc từ những mẫu tự rời tiếp nối ra câu để cuối cùng đan kết thành bố cục chính là tên người nhận mà vẫn giữ được niêm luật và ý tình của bài Thơ, không gượng ép. Đúng là sở trường .
Không tranh cãi nhưng anh đã gởi cho tôi lời tranh cãi cuối.
Nhưng dẫu gì chăng nữa, tôi bắt gặp, anh vẫn đi những bước dịu dàng sáu-tám mở đầu cho cả hai tập Thơ. Những bước-tình-thơ thơm lựng tuổi học trò. Anh vẫn yêu thơ lục bát đó thôi!
Phố thị xưa dấu bụi mòn
Hanh hanh nắng đổ nghiêng con dốc già…
( Yêu Hết Một Đời – Dấu Ba Mê trang 15 )
Hôm qua bắt được nụ cười
Giấu vào tay nải lên đồi mở xem..
( Phút Liêu Trai- Phút Liêu Trai trang 14 )
đêm nay, một mình đối bóng, đọc cả hai tập thơ của anh.Yêu Hết Một Đời đã xuất bản 2003 và Phút Liêu Trai ( đang còn trong dạng bản thảo ) anh vừa mới gởi qua để tôi đọc mà ngẫu hứng sinh tình viết đôi dòng cho tập Thơ như lời anh nói.
Đôi dòng sao được, anh ! Đã là ngẫu hứng thì chí ít cũng phải dài dòng. Nhất là tập Thơ có nhắc nhớ đến thời hoa mộng tuổi học trò. Ai chẳng có một thời rưng rưng nhớ. Một thời thôi là đủ để buồn vui.
Chắc chắn là Thầy Thành và các bạn văn của anh sẽ viết rõ hơn về thi phẩm Phút Liêu Trai, tác giả Lý Thảo Yên.
Còn tôi,viết bài ngẫu hứng sinh tình này là hoàn toàn ghé mượn những bài thơ về Ban Mê Thuột của anh Nguyễn Thế Hùng để trải lòng thương nhớ chốn xưa…Viết với chút vui nhộn nghịch đùa như hồi còn tuổi học trò, để các bạn Trường Xưa cùng đọc cho bớt buồn, đời ly xứ.
Nói như thế có nghĩa là Phút Liêu Trai của tác giả Lý Thảo Yên sẽ ra mắt bạn đọc trong những ngày sắp tới là một đóng góp nhỏ phần mình cho nền Văn Học Nghệ Thuật Hải Ngoại. Là nói chung.
Còn những bài Thơ dáng dấp Ban Mê, có, trong thi phẩm Phút Liêu Trai của tác giả Lý Thảo Yên là đóng góp dành cho Buôn Bản, sẽ đến cùng các Y’ và các H’ với cả một nỗi lòng cố quận. Là nói riêng.
Mai này, khi thi phẩm Phút Liêu Trai được xuất bản, đương nhiên là tôi sẽ đọc với cương vị của một độc giả đến với tác phẩm và tác giả. Có sự khen chê rất lẽ thường của người đọc.
Và qua 50 bài trong thi tập, tìm ra, dẫu chỉ có một đôi bài viết về Ban Mê Thuột. Tôi sẽ đọc những bài Thơ này, nhưng đặc biệt hơn, với cả một tấm lòng. Có thể bài Thơ chưa đủ làm rung động nhưng mà có nhắc nhớ những hình ảnh xa xưa là ,đủ lắm rồi, để mềm lòng thương nhớ . Nó không còn là lẽ thường khi nhận định về bài Thơ mà rất đỗi bất thường làm cho xốn xang, nhức nhối xáo động cả nhịp đời cơm áo xa quê :
Hồi hộp mãi chờ trống Trường tan Lớp
Chân cuống cuồng, ai rảo bước đằng sau
Gió mùa Thu hoa Sứ rụng ven đường….
( Phút Liêu Trai-Ngày Xưa Vụng Dại, trang 30 )
hình ảnh đó, hỏi em và xin hỏi cả anh : nay-em-còn-nhớ-hay-quên-anh-đã-quên-hay-vẫn-còn-cứ-nhớ!!!
Giữa “nói chung” với “nói riêng” tôi đã chọn điều nói riêng cho mình và, giùm, cho cả các anh chị niên trưởng, bạn bè cùng trang lứa ( và lớp dưới lứa ) đã có một thời cùng chung dưới mái Trường Xưa.
Tôi thật là ngưỡng mộ, tháng ngày rượt đuổi áo cơm mệt đuối, anh còn dành được giờ phút đêm đêm đối bóng hòa nhập bóng mình trong bóng đời dâu bể nhiễu nhương mà viết những dòng Thơ về Mẹ, về bằng hữu, về những kỷ niệm xa xưa và tự họa chân dung của chính mình để gởi lại cho đời thi phẩm Phút Liêu Trai.
Đậm nét trong tôi là ( dẫu tìm, chỉ có) một vài bài Thơ anh viết về Ban Mê Thuột, nơi chốn anh và tôi và bạn bè đã một thời gắn bó. Nơi chốn khi tôi còn nương náu là Bụi Mù Trời, khi tôi xa đi là Buồn Muôn Thuở và trong cõi-thơ-tôi là Phố Bụi ! Phố Bụi có những bài tình thơ giữ lại! Bông cà phê trắng nõn buổi ban đầu. Sao đoạn cuối lại giọt màu đen đắng. Em Phố Bụi của một thời áo trắng. Mà giờ đây loạn lạc tận phố nào!
Phố nào đây trên khắp Phố Đời loạn lạc!
Mất dấu rồi ! Tìm chẳng thấy ra. Chỉ còn lại trên dòng văn, tôi thiết tha gợi nhắn bạn bè :
“…Năm, tháng dần qua, lớp bạn bè ngày xưa, nay, đã vào tuổi vàng thu đông lạnh. Có dịp nào được kề cận bên nhau, xin cứ tìm nhau và cứ đến với nhau. Đừng để nắng sớm mưa chiều khi nghìn trùng xa cách có gọi ới tới nhau thì lá đã rơi về cội, nắng đã nhạt cuối đồi ! Hoa chỉ có một thời rộ sắc. Trăng chỉ có một khoảnh trời riêng. Xuân Hạ Thu Đông cũng chỉ giữ một thời khắc ngắn. Đời người cũng chỉ hạn hẹp phù vân.
Phố Bụi một thời giữ tình tôi nắng Hạ. Khi xa quê Phố Bụi rớt xuống đời tôi những lá vàng Thu. Rồi mai đây tuổi vào Đông giá, khi nhớ về Ban Mê Thuột – Bụi Mù Trời – Buồn Muôn Thuở, tôi còn ai chia sẻ những ngậm ngùi…
Bạn bè Trường Lớp cũ ơi ! Những năm tháng Trường Xưa ơi ! Hạ vẫn hồng. Phượng vẫn đỏ. Qua mấy mươi năm biền biệt phương trời, cũng có thể, bợt màu…
Nhưng mà chỉ bợt màu thôi, chứ-làm-sao-mà-nhạt-nhòa cho được !....”
(trích “Cho Một Lần Về Ban Mê Thuột “,THS,trang 99, Đặc san&Kỷ Yếu TH/BMT)
Xin cho tôi với, phút-liêu-trai, đã lạc đường về Buôn Bản…
Cũng chỉ tại vì anh đó thôi, anh Lý Thảo Yên. Thi tập Phút Liêu Trai có bài Thơ anh dẫn đường về để cho tôi ngẫu hứng sinh tình…
Đêm, giữa dòng Trăng vùng Biển San Diego, tôi nhớ về Đại Vực là ray rứt nhớ đêm nào anh em mình cùng với bạn bè xưa ngồi sát bên nhau cạn chén tương phùng. Thằng say ngồi dựa thằng không tĩnh. Cứ tạm coi như buổi tan trường. Bốn phương tám hướng trời vô định. Gởi lại chiều nay, mai viễn phương…
Viễn phương có nghĩa là phương xa chớ gì ! Như tôi ở đây anh ở kia, xa lắc, là viễn phương. Như là đang đọc thơ của anh đây mà tôi lại lan man tới bên kia trời cố quận.
Cũng là đây cũng là kia mà đâu có viễn phương ! Vẫn thấy gần gụi nồng ấm thân quen.
Vẫn thấy cổng Trường Xưa đứng đợi những người đi xa giạt phương trời về góp mặt đông vui như thuở nào tóc xanh hồn dạng trẻ…
Cám ơn anh đã cho tôi dựa vào Phút Liêu Trai để có dịp được nhắc và nhớ tới bạn bè với những ngày tháng xưa, ngẫu hứng từ bài thơ anh viết về một nơi chốn có-bụi-mù-trời-có-buồn-muôn-thuở…
Nói cho vui câu chữ vậy thôi, chứ trong lòng của những trò xưa, cứ mãi mãi gọi thầm là Ban Mê Thuột….
Đêm, giữa dòng Trăng
Mira Mesa, San Diego tháng 9/2007
Tài liệu tham khảo thêm : Đặc San&Kỷ Yếu Trung Học Ban Mê Thuột 2005
Yêu Hết Một Đời ( thơ Lý Thảo Yên, 2003 )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét