tháng 4 25, 2008
THOÁNG HƯƠNG XƯA
Tặng dân-ca sĩ Phạm Huy Anh
người đọc Thơ truyền cảm quá …
Thơ tao đó, đọc đi, Phạm Huy Anh
xuống tông một chút -xíu- cho tròn lắng
rồi lên ngang chút –xíu- cho ngất ngây
nhớ là cuối câu – lướt mau và, láy
cái tiếng láy của mi ! Buồn tam đợi!
đã thì thôi ! Chuốc ngọt cả hồ trường
vừa nhấp rượu, vừa nghe Thơ – sảng khoái
đời buồn tênh sao bỗng thấy dễ thương…
hồi đó, khổ, mình lang thang ốm đói
ghé thằng này không đủ chén đầy vơi
ghé thằng kia, quá là nghèo, không nỡ
mi với tao cứ lang bạt chợ đời !
tao làm Thơ cứ hụt vần lạc điệu
mi ngâm Thơ, đôi lúc, muốn chưỡi thề
thôi mà ! Cứ láy giùm tao chút xíu
để tao nghe cho thấm đượm não nề
cho khuây lảng chút thôi, đời dâu bể
giả lòng quên, dù chẳng thể quên mau
mi cứ đọc Thơ tao, đừng bắt bẻ
người làm Thơ, người đọc – còn có nhau !
còn có nhau ! Đúng, mình còn có nhau
giữa bao cảnh sinh ly và tử biệt
mình lăn lộn giữa trời quê yêu dấu
có gì đâu mà nặng nhẹ oan khiên !
nay, tao ở một phương đời xa lạ
mi còn xa hơn, vĩnh-biệt-ngàn-thu
nghe mà thảm mà sầu mà đau quá
bài Thơ này ai đọc để chia nhau…
8/1997
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét