tháng 4 29, 2008
MÓN QUÀ SINH NHẬT
gởi O Mười, ngày sinh nhật
O Bình Định đi theo O Nghệ Tỉnh
Vậy chiều nay dượng Huế ngồi một mình
Mừng sinh nhật O uống beer chay tịnh
Không có miếng đưa cay-đắng-ngọt-bùi
Có nắng chiều rớt đọng miếng đìu hiu
Ngôi nhà lặng ngó dáng ngồi thiền định
Góc bếp vắng tiếng soong nồi lỉnh kỉnh
Lén nhìn vô chỉ thấy bóng chiều nghiêng
Bóng chiều nghiêng choáng ngợp nỗi niềm riêng
Anh hốt ngộ ra một điều rất thật
Buổi bóng-chiều-đời nỗi còn nỗi mất
Em đi rồi anh thiệt chẳng ra chi
Em chắc xa anh cũng chẳng ra gì
Cứ hụt hẩng ngẩn ngơ dù chẳng nói
Bởi tình yêu có nhiều khi rất tội
Nói không tin mà im lặng thì buồn
Đời vốn ngắn hơn tình yêu gấp bội
Một ngày qua là mất trắng một ngày
Tình yêu khác, dài hơn đời hữu hạn
Bởi tình yêu đâu đong đếm thời gian
Anh với em mấy mươi năm chia nạn
Nạn giận hờn, nạn lẫy, nạn làm thinh…
Khổ nạn nào cũng nặng đầy toan tính
Tổn thời gian làm khó dễ tình yêu
Hạnh phúc bây giờ đâu lớn bao nhiêu
Chỉ hạn hẹp mỗi ngày qua tháng mất
Dựa dẫm bên nhau níu đời tất bật
Là biết mình vẫn mãi còn có nhau
Như buổi em đi anh buồn rất lâu
Cứ ngồi lặng ngó bóng chiều nghiêng thấp
Ngó góc bếp ngó tìm em quay quắt
Ngó níu lòng anh bỏ nhớ trong Thơ….
Chiều 27/04/2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét