nhớ những ngày
mưa Đàlạt
San Diego.
Những ngày mưa lạnh
gợi xót xa
hình ảnh Đà Lạt xưamột chiều mưa giữa dốc đường Minh Mạng
tôi hẹn em đãi bữa bánh xèo
quán dọc dài đường Tăng Bạt Hổ
em vội vàng bước xuống xe Lamchiếc dù xanh căng phồng, lật ngược
em với theo, hụt hẫng, ngả nhào
ngồi ướt lạnh
đợi bánh xèo chín tới
lén nhìn nhau,
tủm tỉm cười thầmchả dám cười to, ngại em mắc cở
mà cuối cùng có nín được đâu !
tiếng cười vỡ theo mưa Đàlạt
em véo tôi, phụng phịu bắt đềnđôi con mắt đã bắt đầu...nhấp nháy
mưa đầy trời còn chưa đủ sao em ?
dĩa bánh xèo
giữ giùm nhau nỗi nhớ
chiều lang
thang mưa phố Hòa Bìnhtrái bắp nướng thoa mỡ hành nóng hổi
chiếc dù xanh che một khoảng trời riêng
mưa đổi hướng khi qua Đoàn Thị Điểm
chén chè Kê chung miếng bánh tráng mèđể mai này em về vùng Nắng Biển
còn ngọt ngào chiều Phố Núi thân quen
dốc Duy Tân vỡ đầy bong bóng nước
đôi tà em quấn níu bước chân tôi
trời nổi gió – chiếc dù xanh lật ngược
chẳng hẹn nhau, hai đứa cùng bật cười...
đường xóm nhỏ hắt hiu vàng ánh điện
mây đuổi nhau vần vũ hướng núi Bàcon dốc Ngô Quyền chia tay bịn rịn
nụ hôn mưa cho một lần chia xa...
tôi trở lại
phố mưa tràn thương nhớ
bóng đổ dài
qua những lối quen xưatrời Đàlạt. Mưa. Thiệt buồn quá đỗi !
phố đìu hiu vắng lạnh giữa mù mây.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét