Ngày đó có
anh Tư Đào cùng đi. Có cái tủ lạnh to đùng nhà chị Ba Quyên phế thải còn xài
được bỏ uổng để cho người (nào đó không biết) tới chở không không về xài, cũng
thấy tiếc. Nghĩ lạ !. Của mình bỏ không xài nữa thì người ta đem về xài mà còn
thấy tiếc là tiếc cái khoản nào đây !.Uả, mà nói nghe cũng ngược !. Của mình
hồi nào mà nhận ẩu vậy. Của chị Ba mà !. Còn thấy tiếc thì chị có tiếc hay
không sao mình biết được. Thấy chị để bụi bám lâu nay trước nhà…
Nói người (nào
đó không biết) tới chở không không đem về xài là mình chớ ai mà nói không biết.
Vậy mà gần
hai năm kể từ ngày cái tủ lạnh của chị Ba được chở (từ San Diego lên tới Pomona
cách hơn hai tiếng đồng hồ lái xe) rồi chuyển vô (từ dưới sân lên lầu) phòng
trọ cho những tháng, năm đi học xa nhà. Anh Tư Đào, anh Phụng có Ba nữa, gắng
sức cùng nhau cố hết sức đưa lên. Mình đứng dưới nhìn, hết sức xót xa…
Mỗi lần mở tủ
lại nhớ nhà…Nhớ quá…
Lần chuyển
phòng trọ năm này thì anh Tư Đào học xa không cùng đi phụ giúp. Cái tủ lạnh to
đùng cũng đành rao bán. Thời gian tới phải đi thực tập nhiều nơi phải di chuyển
nhiều nơi nên không thể, không xuể…
Vậy là qua sở
hữu gần hai năm bây giờ mới mạnh miệng để nói là của mình và thấy tiếc rồi…(nhớ
!)…
Lần chở Ba
(và Mẹ) lên phụ dọn phòng cũ nhân tiện coi phòng mới Ba ngồi bên khơi chuyện
nói chuyện kể chuyện không ngớt. Ba sợ mình lái xe đường xa ngủ gục bất chừng.
Trong nhiều câu chuyện suốt chặng đường dài có nhiều điều thú vị .
Tiếc cái tủ
lạnh của mình lại nhớ Ba nói, đại khái : “ Tiền có thể mua được cái giường sang
trọng êm ái nhưng không mua được giấc ngủ say nồng. Có thể mua được cái nhà to
lớn đầy đủ tiện nghi nhưng không mua được mái ấm gia đình”.
À, đúng rồi
!. Với cái tủ lạnh to đùng của chị Ba, mình có thể nói câu này, được không !
“ Tiền có thể
mua được cái tủ lạnh đời mới nhất, nho nhỏ (để cho gọn chỗ trong phòng trọ),
xinh xắn ( ý nói là đẹp, con gái mà !) nhưng không mua được mỗi lần mở tủ lại
nhớ nhà ”.
Ngày cuối
Giêng ra Hai 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét