Mùa Trăng đêm
nay sao tĩnh lặng sắc không khi nhìn lại một khoảng đời đi qua !
Ngồi một mình ở
hiên trước mê mãi ngắm những cụm hoa Cúc vàng, có tin không (?), dễ cũng gần
một-ngàn-nụ !. Chưa bao giờ và chưa từng nghĩ là có một lần ngồi ngắm nhìn hoa
Cúc mùa Thu nhiều, quá nhiều, đến như vậy !
Qua mùa Trăng,
hoa lần hồi nở rộ, vàng mượt hiên nhà… Câu Thơ rồi lại chất ngất mùa hoa mùa
Thu vàng ươm kỷ niệm…
Giờ thì ngồi
đây, một mình, ngắm hoa chờ Trăng lên…
Ngày mai là
sinh nhật cô Út tự nhiên nhớ gì không nhớ, lại nhớ tháng ngày khi còn ở quê
nhà…Nhớ khoảnh sân trước xum xuê những khóm hoa Mãn Đình Hồng , có hồ cá với
hòn non bộ. Có quán cà phê nhỏ cho cô giáo, vừa rời bục giảng bảng phấn, làm kế
sinh nhai cầm hơi qua ngày tháng khó. Có ngôi nhà mái lợp giấy dầu vách đóng
bìa ngo mưa dột gió lùa…
Có tình thương
yêu chan đều muỗng canh rau muối chia đều gắp đũa cá cơm kho. Năm, tháng đói
nhiều hơn no, nhưng mà chỉ đói cơm lạt muối thôi chớ tình thương yêu nhau thì
no đầy, đầm ấm.
Cuộc sống cơ
cực mà vẫn là Thơ. Thơ cơm-áo-đời-thường, không có Thơ tình yêu hoa bướm.
Thơ viết tay
trên giấy vàng thô, nhám và giữ gìn trân trọng cho tới tận bây giờ…
Cô Út xa quê xa
nhà khi còn rất nhỏ. Chắc chắn là kỷ niệm dẫu có nhiều nhưng không nhớ, không
hình dung rõ nét. Bây giờ cô đã lớn hơn lên đã trưởng thành rồi. Có nhớ không
?. còn gì để nhớ không ?.
Nếu thật lòng
không nhớ, thời may, còn có Thơ !.
Thơ ghi lại như
là nhật ký những tháng, năm qua trong đời. Ghi rất thật, rất đời thường để giữ
ngày xưa cho hôm nay. Cho cô đó, cô bé nhỏ ngày nào !.
Hôm nay, có đọc
lại, cũng không ngờ !
Sinh nhật năm
nay cô, đi học, xa nhà.
Hôm qua, lên
online, cô nói cô sẽ về với gia đình, về với ngày sinh nhật…
Cô thích được
ngồi đổ bánh Căn, được ăn miếng bánh Xèo !
San Diego đã
trở mùa. Có những cơn mưa ngày bất chợt, bất thường. Có những chiều nắng se
vàng lãng mạn. Có những đêm sương giọt nặng như mưa. Nói chung, là đã vào se
lạnh. Rồi sẽ, không se lạnh mà lạnh, suốt Thu Đông !. Vậy là còn gìn giữ được
tình quê, còn thương giú hình ảnh gia đình trong lòng bánh Căn bánh Xèo, món ăn
chủ trị mùa mưa mùa lạnh.
Cô còn thèm nhớ
là còn quê cũ trong lòng quê hương mới.
Cứ tự nhiên
thôi !.
Bánh Căn chấm
dầm sâu bánh Xèo chan vừa đằm, nước mắm. Đọc ghé thêm mấy bài Thơ
một thuở nào cô ở quê nhà…
Những bài Thơ ( ngắn ) như là
món quà tặng cô ngày sinh nhật :
chiều nay gạo đã hết rồi
bài Thơ cũng đã nghẹn lời hụt hơi
!
bên nồi cháo trắng vừa sôi
Út Linh cầm chén đứng ngồi không
yên
chiều 04/05/1986
ngọt đường miếng bánh Tro thanh
chén chè Kê dĩa xôi xanh ngọt
ngào
Út Linh giành với Tư Đào
giành qua giựt lại. Phần nào cho
Ba ?!!!
Mồng 5 tháng 5/1988
chiều về vừa mới dựng xe
Tư Đào đã báo : “ Em lên viện rồi !”
tay chân bỗng thấy rã rời
lại quay xe, đạp giữa trời gió
Đông
hoa Quỳ hương nở bâng khuâng
lòng Ba trăm nỗi lo toan trong
đời
vòng xe đạp mãi rã rời
suốt ngày tất bật giữa thời bon
chen
sáng nay, gió lạnh hơn nhiều
con vào Bện viện, Ba lên công trường…
Út lại vào Viện
10/12/1987
con lên nằm Viện, trời mưa
đất trời ảm đạm như xa như gần
núi đồi mù mịt trong mây
lòng Ba ngầy ngật như say thuốc
lào…
sáng ngồi bên Út trong phòng bệnh số 12
11/12/1987
một ngày ba bộ áo Đầm
thay vô rồi lại cởi ra, suốt ngày
kiểu này đến khổ chị Ba
mỗi ngày giặt đúng một thau đứ đừ
Út Linh ngó vậy mà hư
chẳng thương ai hết, chỉ thương…
áo Đầm
tháng 2/1990
em lên năm
đã sún rồi
ăn quá trời
ăn sập quán
ăn xả láng
ăn liên hồi
Ba đi rồi
ra xin Mẹ
ăn cho lẹ
kẻo Ba về
nghe tiếng xe
chun vô bếp
ăn cho hết
mới ló ra
“ Dạ, thưa Ba”
Ba gật gù :
“ Con ni giỏi”…
tháng 1/1990
nghe Mẹ “báo cáo”, cười
hôm nay Út đi học
lất phất trời mưa bay
bánh mì “bơ” cầm tay
cho ngọt ngào buổi học…
6/1991
( trích NHẬT THI, Thơ 1981- 1994, Trần Huy Sao
lưu giữ trong Tủ Sách Gia đình Trần )
Ba dắt con đi,
xa-quê-xa nhà, khi con còn bé nhỏ. Quê nhà giờ thì bỏ lại theo thời gian con
lớn khôn lên. Ba cũng bỏ lại quê nhà theo thời gian tuổi chớm về chiều…
Tuổi già thường
hoài niệm dĩ vãng những năm, tháng đi qua.
Tuổi trẻ với
bắt tương lai nương trớn năm, tháng đi qua mà bương trải.
Vốn liếng Ba
dành cho con, ngày nào, chỉ là hình ảnh cô bé nhỏ nhoi, ngơ ngác, lạc loài
trong sân trường Tiểu học. Cô bé dị biệt da vàng không hòa lẫn được trong màu
da trắng của những bạn cùng lớp. Buổi ăn trưa con khổ sở để chọn mùi vị thân
quen, cứ chọn lựa hoài cũng không tìm ra được mùi hương quen thuộc. Ngôn ngữ
bất đồng nên chỉ là ngôn ngữ cô đơn giữa giao tiếp hàng ngày trên một đất nước
mà con không thích nghi. Thậm chí, con không từng mong muốn.
Ngày đó, có lúc
nào nhớ lại đi, con giận hờn Ba sao Ba đưa con tới, bắt con phải ở nơi chốn khó.
Ngày đó, Ba
cũng không thể nói được gì với con bởi con còn quá nhỏ, có hiểu gì !.
Nay thì con lớn
khôn, trưởng thành chính nơi-chốn- khó, con hiểu cớ làm sao Ba phải dắt con đi.
Chuyện qua rồi,
xưa xa như là chuyện cổ tích !
Bây giờ Ba ngồi
bên con chụp một tấm hình, lưu niệm. Con Út ngày nào sáng dắt tay dẫn con đi
học, chiều dắt tay đưa con về nhà…
Nay thì con đâu
cần Ba dắt tay con nữa. Con tự dắt tay con một mình..
Ừ, thì cứ vậy
đi, con !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét