dạo ghé thăm em mùa Mận
chín
vườn chiều hoa Nắng vàng
như tơMận trĩu cành em nương tay vịn
ngại rớt tình nhau xuống hững hờ
giờ quá lâu dài sao không ghé
núi cách sông ngăn trải dặm
đườngvườn xưa e cũng rồi quạnh quẽ
tay ai không kịp vói tình buồn
dưng không lại nhớ mùa Mận
chín
khi nhìn vạt nắng vàng bên
hiênngày Đông sao nắng còn bịn rịn
để chạnh câu Thơ gọi nhớ chiều
tôi lạc đường xưa về vườn cũ
ngoái nhìn chỉ thấy nắng
vàng tơMận trĩu cành em còn cất giú
hay là cứ để rụng hững hờ…
10/01/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét