tháng 1 31, 2014
KHAI PHÍM ĐẦU NĂM
đầu năm Khai Bút Đầu Năm
hai tay múa lượn trên bàn
phím thôigiờ thì hiện đại quá rồi
bút nghiên trả lại cho thời xưa xa
rồng bay phượng múa còn đâu
rập khuôn kiểu chữ từ đầu
tới đuôiưng rồng bay cũng đành thôi
muốn phượng múa nét mà rồi chịu thua
cứ ngồi gỏ phím tới bưa
bỏ nghiên bút lại cho vừa
xưa xaĐầu Năm Khai Bút hay là
Đầu Năm Khai Phím cũng hòa vốn nhau…
miển hồn thơ cứ dài lâu
gỏ lên phím chữ những câu
Thơ tìnhbởi Thơ đâu chỉ một mình
có hai mình có nhiều tình trong Thơ
một nơi chốn một thuở giờ
Thơ quanh câu chữ níu đời dòng
trôisáng nay ngồi với đất trời
uống câu lục bát ngắm đời qua năm…
Phòng Văn, mồng một Tết Giáp Ngọ 2014
tháng 1 30, 2014
MÙA PHÁO XÌ
Pháo xì : pháo đốt không nổ thành
tiếng, chỉ xì lửa.
Định nghỉa
chính xác về pháo-xì như vậy thì đâu có mùa pháo xì làm mê mẩn tuổi thơ !
Hồi đó, cứ
nghe chú Tánh cằn nhằn : “ Mạ mi mua pháo ở mô mà hết lép rồi xì, nghe không đã
tai chi hết. Thua bên nhà anh Tín. Năm mô cũng thua…”
Chuyện đó
nghe quen !.
Đâu có riêng
gì chú mà phần ít ( hay phần đông, tôi cũng không chính xác) cứ cằn nhằn tới
lui cũng ba cái chuyện pháo lép, pháo xì.
Ba tôi nói :
“ Tao thì không có chuyện pháo lép pháo xì chi cả. Cứ mua pháo chính hiệu Bình
Đà, mắc tiền một chút, nhưng nghe đã con ráy”.
Rồi ông cầm
cái rái tai tôi lắc nhẹ, nheo mắt, cười, nói : “Không cần ngoáy
tai nghe cũng như sấm”.
Rồi ông lên
nhà trên làm(thêm)một ngụm rượu.
Chuyện đó
bình thường !.
Ôn Cửu nói :
“ Nếp thang hong vừa chín ráo rồi ủ men thè thẹ chôn vô đất khi bươi lên phải
đúng ngày đúng tháng. Con gà thiến nuôi cũng phải đúng tháng, không tính ngày
chi cho mất công. Hai thứ đó chia chung nhau ăn Tết là cũng bằng mâm cao cỗ
đầy. Nói chi cho ngạ”.
Ôn uống trà
nhiều không uống rượu. Chôn hủ rượu lâu ngày, đúng ngày là chỉ đãi bạn tâm đắc
thơ, văn. Còn thịt gà thiến nuôi đúng tháng thì ôn phá mồi rất tự nhiên.
Chuyện đó bình
thường.
Ôn chỉ uống
trà ngồi với nhìn bạn văn thơ uống rượu. Là thèm không khí đông vui thôi.
Anh Thuận nói
: “ Hồi sáng anh chưng chậu bông Vạn Thọ trước cửa sao bây giờ không thấy ?”.
Chị Thuận hồi đáp liền : “ Em lấy vô bỏ ở phòng khách rồi. Để đó ai mà thấy,
phải để trong phòng cho khách họ ngắm nghía.”. Anh chờ chị xuống bếp nấu ăn,
thè thẹ ôm ra để trước cửa. Chị ngó thấy mà làm im. Sáng mai thức dậy, ra phòng
khách, anh lại thấy chậu bông. Người khiêng vô rồi người khiêng ra…
Chuyện đó
bình thường.
Anh thì ưng
khách vừa bước vô là nhìn thấy chậu bông liền, khen liền trước khi vô phòng khách. Chị thì ưng khách vô
ngồi rồi nhìn ngắm thỏa thuê sau đó thì khen, cũng không muộn. Chẳng qua cũng
cầu có được lời khen mà mổi người mổi cách đó thôi !.
Chuyện bình
thường ba ngày Tết theo tâm lý chung đã thành lề thói quen thuộc không thể nào
thiếu được. Chính những chuyện-bình-thường tưởng là bình thường mà thật ra đã
góp phần rất lớn, quá lớn, cho không khí rộn ràng ngày Tết.
Ở nơi chốn
phồn hoa đô thị thì tôi không biết nhưng ở những làng quê nghèo khó quanh năm
suốt tháng như làng xóm quê tôi biết rõ. Biết tới nỗi rất quí rất thương những
chuyện-bình-thường như chuyện bình thường của chú Tánh, của Ba tôi, của Ôn Cửu,
của anh chị Thuận…
Thương quí ở
chỗ xóm làng quê đã vì nhau mà cùng nhau đón Tết.
Ganh nhau
tiếng pháo nổ cho dòn dã hơn mọi nhà trong xóm. Trang hoàng nhà cửa cho gọn
gàng sạch sẻ, có chưng bày bông ba cây cảnh để chờ khách đầu năm tới thăm mà chờ
có lời khen nhà mình có cây cảnh hơn bên nhà kia. Chuẩn bị rượu thịt để tỏ ra nhà
mình năm mới có đông đúc người ra kẻ vào hơn nhà bên phải, bên trái, trước mặt,
sau lưng.
Tranh nhau,
ganh nhau quyết liệt nhưng không hề dung chứa dã tâm. Không hậu trường đạp nhau
tranh sống.
Chỉ hòan toàn
thánh thiện theo tâm lý hơn thua giữa con người với con người. Chỉ văn hóa nhà
quê : “ con gà ganh nhau tiếng gáy ”. Thánh thiện thôi !. Nhà quê ( hay quê
nhà) hồi nào, cũng chừng vậy đó !
Vô hình
trung, bao đời, những chuyện-bình-thường đã làm ý nghỉa thêm đậm đà thêm hương
hoa tình nghỉa cho ba ngày Tết.
Không tranh
nhau tiếng pháo nổ dòn, không ganh nhau chưng hoa chưng kiểng, không cố tình
cho bằng được những buổi họp đông vui bên ly rượu thơm râu thì ngày Tết đâu có háo
hức rộn ràng !. E cũng chỉ hơn ngày thường chút đỉnh.
Người lớn có
riêng nỗi háo hức rộn ràng theo ba ngày Tết.
Người nhỏ nít
tụi tôi cũng có nỗi háo hức rộn ràng riêng : được mặc quần áo mới, được ăn no
ăn ngon, được tiền lì xì và được tha hồ lượm pháo xì.
Được mặc quần
áo mới, được ăn no ăn ngon, được tiền lì xì thì có nhiều lý do trở ngại. Tùy
gia phong kiệm.
Nhà đông con
quá không kham nổi thôi thì chỉ may cho mấy đứa lớn, còn mấy đứa nhỏ thì mặc “nính”
cũng được. Cũ người mới ta miển còn lành lặn không rách cùi chỏ không lòi mông
là được rồi !. Hơi dài thì xắn lên. Ngắn thì đâu ăn nhằm gì, có còn hơn không
!.
Ăn no thì có.
Ăn ngon thì cũng còn tùy…gia cảnh.
Còn chuyện lì
xì tiền Tết, tất nhiên là cũng có, nhưng mà chắc không thỏa ý mong…
Riêng cái
khoản pháo xì thì thoải mái, vô cùng thoải mái…
Cứ tính ra
thì biết liền.
Mổi nhà, dè
sẻn lắm, cũng phải có cho bằng được hai phong pháo. Một cho buổi cúng Tất Niên,
một cho buổi cúng đêm Giao Thừa.
Chưa kể sáng
mồng Một, cũng phải nên giòn dã ngày đầu năm.
Nhìn cảnh nhà
người pháo nổ giòn tóe lửa mừng ngày đầu năm mới, trong lòng cũng thấy không(chia)
vui. Cứ tiếc thầm, phải chi có thêm phong pháo nữa…
Thà nhịn ăn
chớ không đành nhịn nổ.
Đó là lý do
tâm lý rất bình thường để nhà nhà cùng nổ râm ran. Làng trên xóm dưới thi nhau
nổ giòn không ngớt.
Chưa kể tới có
nhà không thèm sắm pháo phong mà sắm pháo dây. Lại ganh nhau dây pháo cho dài
hơn.
Anh “chơi”
dây pháo một thước hả ?. Tui “chơi tới” luôn, một thước rưởi. Anh thước-rưởi hả
?. Tui, hai thước đó nghen. !!!.
Vậy là pháo
cứ tha hồ nổ !. Mà đâu nổ hết, cũng có lẻ tẻ, pháo xì !.
Nếu đúng
nghỉa của pháo xì là : pháo đốt không nổ thành tiếng, chỉ xì lửa thì đám
trẻ nít tụi tôi đâu còn có cái thú vui lượm pháo ngày Tết.
Đâu có giành
giựt nhau tới u đầu xẻ trán để có được mấy cái pháo xì.
Đâu có được mùa-pháo-xì
chùm gởi theo mùa Tết !.
Chỉ là pháo-tịt-ngòi
thôi, mấy người lớn ơi !
Là do vì
thuốc dẫn từ ngòi pháo vô ruột pháo không đều nên chi khi ngòi bắt lửa vô ruột
pháo để nổ thì nửa chừng khựng, do thiếu thuốc dẫn, không cháy nữa. Tịt ngòi.
Tịt ngòi mà
vẫn còn ngòi. Còn một nửa. Hơn một nửa. Còn chút xíu.
Pháo tịt ngòi,
mấy người lớn gọi là pháo xì.
Pháo xì, mấy
người con nít gọi là pháo nổ chậm.
Chỉ cần chịu
khó phơi nắng cho khô ngòi rồi châm nhang là nổ. Có xì đâu !.
Ngày đó, ngày
xưa đó, mổi lần nghe tiếng pháo là con nít tụi tôi chạy túa tới mà chen nhau giành
giựt pháo xì. Một mùa Tết cứ chạy qua chạy lại chạy lên chạy xuống, thiệt là
vui.
Bây giờ, ngồi
nhắc lại không biết có ai trong đám con nít ngày xưa còn nhớ không ?.
Là hồi đó đó,
tụi mình ở xóm đình Đa Cát, Đa Trung, Đa Thuận (gọi chung là ở Cây số 4 ).
Chiều cuối
năm, một hơi viết, nhắc lại chuyện ngày xưa..
Ở phương trời
quê xa quê nhà có ai [ thằng Cu Lu, cu Nghệ, cu Võ, cu Từ, cu Long, thằng (không cu) Tường, Nghệ, Sắt, Phủ, Khoa.... ]
Mấy bạn gái Lý, Mai, Nết, Hiệp, Na...đọc được dòng hoài niệm này thì nói rõ giùm cho :
Mấy bạn gái Lý, Mai, Nết, Hiệp, Na...đọc được dòng hoài niệm này thì nói rõ giùm cho :
Có phải pháo-xì
là pháo-tịt-ngòi không ? .
Sao pháo xì, pháo tịt ngòi mà tụi mình cứ giành giựt nhau.
Sao pháo xì, pháo tịt mà vẫn nổ. Nổ tới tận bây giờ !.
Bây giờ chỉ biết hỏi nhau thôi !
Sao pháo xì, pháo tịt ngòi mà tụi mình cứ giành giựt nhau.
Sao pháo xì, pháo tịt mà vẫn nổ. Nổ tới tận bây giờ !.
Bây giờ chỉ biết hỏi nhau thôi !
Mấy người lớn
ngày xưa bây giờ đi xa đi biệt hết rồi !.
Chỉ đám
nhỏ (giờ già) tụi mình còn thương còn nhớ còn nhắc lại.
Mai kia rồi
cũng mất tiêu luôn…
Mùa Pháo Xì
!!!
(có hình để nhận diện [tác giả bài viết này ] là thằng cu sún cu trọc lượm pháo xì, ngày xưa.... )
tháng 1 28, 2014
MỘT THUỞ VUI CHI LẠ...
tau ngái dặm trường mi ở lại
tìm nhau chỉ thấy mịt mù xa
bao từng đã ngót từng bương chải
ngày Tết quê xa nhớ quê nhà !
hồi đó rượu chia nhau đã nưa
hương hoa ngày Tết thơm khôn ngạlàng trên xóm dưới vui thừa mứa
hoa Mai hồng thắm tới hiên nhà !
mấy o son phấn ôi chao đẹp
đẹp cả năm rồi chừ đẹp thêmhèn chi buổi rượu ba ngày Tết
mi ngẩn ngơ nhìn quên rót nghen !
mấy o chừ đi mô tới mô
bỏ lơ gương lược thuở xuân thìson phấn hồi xưa còn ai ngó
xót lòng người ở nhớ người đi !
mùa Tết một thời vui chi lạ
bắt tội lòng nhau cứ nhớ hoàichạy loạn bao mùa quày ngó lại
đã ngút ngàn xa lạc Đông Đoài !
tau giờ ăn vạ phương xa ngái
mi còn lì lợm chốn quê nhàmấy o son phấn thời con gái
e là son bợt phấn rồi phai !
bấy nhiêu cũng đủ lòng trang trải
rủ mùi hương Tết quyện hương xưamai tê mốt nọ mô tìm lại
chiều đời mỏng nhánh cuộc trăm năm !...
Hiên
Trăng 28/01/2014
(28
(chờ)Tết Giáp Ngọ)tháng 1 27, 2014
NỖI NHỚ MUỐI DƯA
gởi chị Ng.
Chị khóc mần chi cho ốt dột
đầu năm đầu tháng nhớ cử kiêng gọi điện về thăm cho đỡ nhớ
chị cười đi đừng khóc nữa nghen !
chị cười em mới vui mà nói
mới thỏa lòng xa cách đại dươngra Giêng có nhớ tha hồ nhớ
cứ khóc tràn Vỹ Dạ sông Hương
chừ thương với nhớ nương mùa Tết
gọi về thăm Chị ngày đầu nămtiếng mất tiếng còn qua sóng nhiểu
vẫn ấm lòng nghe giọng quen thân
xa nhau lâu quá buồn lâu quá
từ em dâu bể giạt quê ngườinỗi nhớ muối dưa hoài trong dạ
đã mùn đã héo bợt màu tươi
em biết lòng em như lòng chị
xót xa núi cách sông ngăn rồinói ra mắc cở lòng thêm dị
để dành thương nhớ nói giùm thôi !...
NỖI LÒNG TẤT NIÊN
Chiều hôm qua cúng Tất
niên.
Chớm mùi nhang khói nhớ
liền, ngày xưa.
Thoáng rồi khăn gói gió đưa
Đến nơi Đất Lạ vẫn chưa
quên về
một nơi chốn rất là quê
có ba ngày Tết không hề dám
đâu
vẫn nhang khói vẫn cúi đầu
chắp tay khấn vái bể dâu
đoạn trường
Tết nay vẫn Tết ly hương
Vọng về cố thổ dặm đường
nhiêu khê
Nhói lòng hương khói giạt
về
Trùng xa tít tắp bộn bề nỗi
đau
Xóm quê ngày đó ngó nhau
Bây giờ không biết ngó đâu bây
giờ …
27/01/2014
tháng 1 25, 2014
NGẪU HỨNG
Hồi tháng 10/2013 thằng Hai đi dịp công tác cho Sở hắn làm lên tới Dallas. Hắn nói chuyến này Ba đi theo con cho biết thêm trời đất ngoài nơi chốn Ba đã sống trâu cày bao nhiêu năm mà có biết gì đi đâu ngoài buổi sáng cơm bới tới chỗ làm chiều về nhà, cơm nước dọn sẵn sàng. No nê rồi ngồi làm Thơ. Hết làm Thơ rồi làm thinh. Hết làm thinh rồi tới làm gì !!!
Ba chẳng khác
chi con Dế nằm trong hang ngó trời cao nhìn đất rộng mà cứ loanh quanh một chỗ.
Bây giờ hưu trí rồi trả nợ đời trả nợ công dân rồi thì bay.
Hắn nói nghe
có tình có hiếu. Ừ, thì bay. Không phải là bay biến ra khỏi cuộc đời ô trọc này mà
là chuyến bay Southwest Airline qua xứ cao bồi.
Xin nói câu
trước khi bay.
Hồi xưa thì
tao đâu mi đó, bây giờ mi đủ lông đủ cánh rồi thì mi đâu tao đó. Cho biết
đó biết đây trước khi nằm ngay cán cuốc !.
Mà thiệt. Chỉ
có mấy ngày, lê la từ Dallas lên Houston, mới biết lâu nay mình cứ ở trong hang
mà nhìn vói trời cao. Chỉ nhìn thôi mà đâu có vói tới !.
Hắn đưa mình
đi cao-lầu, ăn nhiều món ngon món lạ, uống đủ loại beer đặc sản. Khoái tỉ quá chừng chừng.
Có dịp mình
lại gặp bạn xưa, gặp người quen xưa, nói chuyện ngắn chuyện dài thâu đêm suốt
sáng. Hèn ra, mình cũng đã có nhiều giao du “kiến kỳ thanh bất kiến kỳ hình”.
Lâu nay ở rú trong hang, có biết đâu !. Nay ra hang mới thấy mình cũng được xếp vào
hạng “tứ hải giao huynh đệ”. Đi đâu, chí ít, cũng có bạn. Bạn Trường xưa. Bạn ngày
xưa. Bạn mới ngày nay do cuộc mưu sinh phải chạy quanh tìm cơm áo. Bạn Thơ, Văn.
Bạn thôi,
không có bè…
(Ghi chú :
đường từ Dallas lên Houston bạt ngàn rừng Thông, lòng cứ rưng rưng nhớ về chốn
quê : Đà Lạt )
Nay, tháng
01/2014 thằng Tư có dịp lên Phoenix phỏng vấn giữ chỗ làm trước khi ra ràng.
Hắn (y như thằng Hai) nói chuyến này Ba đi với con cho biết đó biết đây. Ngồi
làm Thơ chi hoài Ba đâu có đề tài chi khi viết về Đại Vực.
Ừ, thì vậy !.
Phải có đi có đến nơi này và nơi kia thì Thơ mới sống thực. Bốn năm trước cũng có lên AZ nhưng chỉ loanh quanh vùng Glendale. Nay thì qua vùng Phoenix, có thêm tầm nhìn về vùng Đại Vực.
Chuyến đi không
bay mà chạy. Hai cha con trên chiếc xe mới, mới mượn của cô Út để thoải mái yên
tâm vượt sa mạc thênh thang. Lòng cũng thênh thang khi nhìn (lén) chú Tư ngày
nào qua vùng Đất Mới còn nhỏ xíu, giờ thì đã trưởng thành chửng chạc tự tin để
đưa Ba đi đây đi đó.
Chuyến đi với
anh hàn sĩ này cũng chu đáo không thua gì anh Hai. Ăn và uống thoải mái. Lại có dịp được đi vòng quanh nhìn xa trông rộng.
( Ghi chú :
không gặp được nhà thơ Lý Thảo Yên của vùng Đại Vực. Khi về tới nhà rồi mới nhận được tin nhắn.
Trễ rồi !. Anh bạn Thơ ).
Hai chuyến đi
( năm cũ và năm mới) là liều thuốc an thần cho cuộc sống.
Và có thêm, kỷ niệm cha con, cho cuộc đời.....
Và có thêm, kỷ niệm cha con, cho cuộc đời.....
Ngẫu hứng từ Hiên Trăng 24/01/2014
HÌNH ẢNH
loanh quanh cũng bốn năm rồi
chú về Trường cũ Ba hồi cảnh quan
xưa Glendale chú nhập tràng
nay Phoenix chú ra ràng lương y
hai cha con một chuyến đi
Arizona chẳng khác gì
chú thì có khác bước đi vào đời...
(cảm tác trên đường chiều ghé ngang Midwestern University, Glendale, AZ)
22/01/2014
(cảm tác trên đường chiều ghé ngang Midwestern University, Glendale, AZ)
22/01/2014
tháng 1 21, 2014
THƯƠNG LẠI MỘT MÙA...
Thơ dưa món hành chua củ kiệu
hai-mươi-năm cuộc sống lòng vòng
mổi mùa Tết bày ra đúng điệu
Tết không Tết thấy chừng như thiếu
cứ như ngày nào phải không emở lâu rồi đời cũng làm quen
duy có một điều không quen lại nhớ
mổi cuối năm cứ thèm mắc nợ
nợ tình nhau một thuở quê nhàdẫu biết rằng ngày đó nay xa
hai-mươi-năm thời gian bụi bám
vẫn cứ nhớ nụ hôn cơ hạn
đêm giao thừa bụng đói ngó nhaunăm cũ qua năm mới gì đâu
cũng mọi ngày đói cơm lạt muối
giờ nghĩ lại chặng đường dong duổi
thương nụ tình cơ khổ xanh xaothương ngày xưa bụng cứ cồn cào
không có miếng ăn mà vui Tết
Thơ không đủ chen lời nói hết
những xót xa mùa Tết quê nhà
giờ bánh trái nhiều chi cho ngạ
lại cứ thèm một nụ hôn, xưa....
những xót xa mùa Tết quê nhà
giờ bánh trái nhiều chi cho ngạ
lại cứ thèm một nụ hôn, xưa....
những ngày chờ Tết
21/01/2014
tháng 1 19, 2014
GIỮ HƯƠNG HOA NGÀY TẾT
mứt bánh gì chưa em sao mà
vắng lặng
cây Đào vườn sau chớm nhú
nụ hồngcon Én bay qua bay lại mấy vòng
ngày Đông dạo này dịu cơn gió chướng
mình thuở giờ sống cảnh đời
vay mượn
tưởng đã quen rồi mà đâu có
quenvẫn còn nặng lòng nỗi nhớ nỗi quên
tháng -giêng nơi đây quê nhà tháng-chạp
cuối tháng-chạp là nỗi niềm
tràn ngập
bởi thời điểm này là
tống-cựu-nghinh-tântiễn năm cũ đi đón năm mới tới gần
đưa rồi đón nên rộn ràng chút đỉnh
tục lệ xưa nay dẫu đời suy
thịnh
vẫn cứ câu
giấy-rách-giữ-lấy-lềdẫu xa quê còn giữ nặng tình quê
đừng quên cuối năm có ba ngày Tết
chỉ ba ngày thôi để trả đời
mỏi mệt
cho suốt một năm xuôi lạ
dòng trôibánh mứt rượu trà trầm hương nhang khói
đón Ông Bà nhập cảnh kịp vui Xuân
cứ vậy thôi đừng chạnh lòng
bâng khuâng
nếu bận đi cày thì chiều
về vui Tếtđừng để quê người xúi dại mình quên hết
đừng để con cháu mình hỏi Tết là chi …
những ngày chờ Tết
19/01/2014tháng 1 16, 2014
TẢN MẠN CUỐI NĂM
tháng đang vẫy nuối năm tàn
ngày thoi thóp thở mùa ly tan mùa
đêm qua ngồi quá tận khuya
một con mắt nhắm con kia vẫn còn
vầng Trăng khi khuyết khi
tròn
khúc đau cố quận khúc mòn
ly hươngthức đêm mới ngấm đoạn trường
bước đi mổi bước nhập đường phù vân
nói xa chi cứ nói gần
văn hoa bóng gió cũng ngần
ấy thôisinh ra đời sống với đời
cứ nhập gian cứ tùy thời thế gian
lúc tháng tận khi năm tàn
là dương gian biết quy hàng
thời gianvòng xoay rồi cứ vòng quay
ráo mưa rồi nắng rốt ngày rồi đêm
lâu từng hóa lậm mà quen
tóc xanh xưa chạnh bỏ quê
thuở giờbấy năm phong thổ dật dờ
cày sâu cuốc bẩm tới giờ đã nưa
giờ thì ngồi với sớm trưa
không lo nắng sớm chiều mưa
nữa rồiđói no thì dựa lẽ đời
no rồi lại đói đói rồi lại no
lâu lâu bỏ mấy câu Thơ
nhúm lên chút lửa mà hơ
nguội tìnhtrải qua dâu bể làm thinh
bây giờ rảnh rỗi thì tình tự thôi
mấy khi còn ở với đời
túi thơ bầu rượu đầy vơi
thỏa lòngtứ thời xuân-hạ-thu-đông
dong chơi đây đó ngồi không làm gì
giờ là tháng-chạp còn chi
năm tàn tháng tận tính đi
đâu giờthôi thì ngồi với nàng-thơ
dăm ba câu sẵn dịp chờ nàng-xuân….
Rằm tháng Chạp 2013
16/01/2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)