em từ Biển Nắng lên Rừng Thông
anh đang nằm buồn lưng Hải Thượng
con dốc níu rụng rời gió lộng
có em về trời đất dễ thương
từ thuở anh vào đời ngang dọc
yêu em, Thơ viết khó cạn dòngtình ái giú riêng ra một góc
dành riêng cô bé tuổi học trò
em đến từ đây rồi về đâu
để anh chập choạng bước sông hồtừ nụ hôn níu tình yêu dấu
tới giờ còn sớt lại ngẩn ngơ !
kỷ niệm buồn vui em gói lại
anh cũng vui buồn nhận đấy thôivốn liếng một đời Thơ tình ái
thôi cứ dành cất giú trong Thơ
buổi em áo trắng về qua Phố
quyện thắt tình anh đến rũ lònghai mình có riêng đường xóm nhỏ
đi hoài cho thỏa nỗi chờ mong
Xóm nhỏ có thêm người yêu dấu
Phố cũng vui như là ngày Xuândẫu bước tình chỉ về ghé đậu
rồi xa rồi gởi lại bâng khuâng
ngày tiễn em về vùng Biển Nắng
anh quạnh Rừng Thông gió bạt ngàncâu Thơ ngơ ngẩn vời áo trắng
khu bến xe buồn lặng vẫy tay…
lâu lắm rồi lâu ngồi nhớ lại
dâu bể tang thương cuộc đổi dờibao năm bương chải đường xa ngái
bỗng thương hồi đó quá em tôi !
ơi cuộc ngao du về Biển Nắng
em có còn thương chuyện Rừng Thông…Phòng Văn, khuya 13/11/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét