giờ ngoái lại thuở học trò hoa mộng
nhớ nhiều O áo trắng xinh quá
chừngcó một chắc (*) O khiến tôi điêu đứng
gượng cách gì dáng đứng cũng vật vờ
tôi vốn Thơ có từ thời sách
vở
bài học một trang Thơ ghé mé
vài câubuổi tan trường mấy thằng bạn lo chạy về đói ngấu
tôi vẫn lang thang rượt đuổi mấy vần Thơ
Thơ nuôi tôi no Thơ vỗ về tôi
thở
no chữ sao no, thở Thơ càng
ná thởvậy đó !. Một thời tôi thà khó thở
miễn có Thơ bương tới bến, Thơ tình !
nghiệt nỗi Thơ tình chỉ có
một mình
biết có O mô đoái hoài ghé
tớighế đá công viên dỗ Thơ tình trơ trọi
chiều lặng mây chiều cố quận buồn ơi !
từ lặng lẽ bước chân O dịu
dàng ghé tới
không phải nhẹ nhàng đâu mà
rất đỗi dịu dàngO bất ngờ khiến Thơ tình thêm lãng mạn
khiến lòng tôi cứ nhớ hồi còn O
giờ O đi xa tôi nhắc hoài
không nỡ
nhắc một lần thôi để nhớ hai mìnhnhư hồi bên O tôi viết Thơ tình
O đọc nửa chừng đã bỏ tôi một chắc….
nhớ D. những mùa trung học banmêthuột niên khóa
61-67
Phòng Văn, khuya 02/01/2013(*) chắc : một mình (tiếng địa phương)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét