lên dốc Ngô Quyền quá lộn xộn
đâu ngỡ mình về chốn quê hương
chợ Chiều tìm quanh mà cũng chịu
nhà thờ Phổ Hiếu tróc gạch vôicon hẻm vô nhà còn chút xíu
cái cây dầu Gió mất tiêu rồi
chú Tín giờ ra người thiên cổ
nhà xưa xụm xuống còn quán nhỏsổ rượu ngày nào Ba uống nợ
con trả rồi nghen Ba đừng lo
Ôn Mệ ngồi trầm nhang hương khói
Ba Mạ ngó con sao không cườicon đi lâu quá về đau nhói
thắp nén nhang nhòe nước mắt rơi
cây ổi vườn sau già tróc vỏ
giàn Su mỏn sức trái nhăn nheocây trà xanh đốm nâu đốm đỏ
về thăm chi để buồn về theo
Xóm nhỏ ngày nào hóa Xóm lạ
đi đâu cũng gặp người không quenngười quen bỏ Xóm đi trăm ngả
người lạ về xóa dấu nhớ quên
tôi bể dâu già cỗi rồi nghen
không nổi chịu dòng đời nghiệp chướngvề Xóm xưa dựa tình yêu mến
đâu muốn về chạm mặt nhiễu nhương
về ghé thăm hết thảy công nương
một thời lừng danh cây số Bốnmì Quảng bánh Bèo bún bò nem nướng
giờ nằm queo quang gánh lạc hồn
về lượm lại quảng đời thơ dại
có bạn bè trang lứa ngày xưagià hết trơn rồi đâu trẻ mãi
đã phai mùa nắng bợt mùa mưa
hóa ra về lại ngó thăng trầm
có tìm ra đâu thấy gì đâuđi suốt đường quen mà lạ lắm
chợt thấy mình cũng hóa bể dâu….
Hiên Trăng, mùa Thu 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét