hồi đó, tận giờ, tôi không
nhớ
hóa ra em lại nhớ, nhớ thầmcon gái nhiều khi thương nhớ lắm
cứ giả đò không nhớ không thương
cố quận rồi nghen, em nhiễu
nhương
buổi xưa nhắc vói lại thêm
buồnbây chừ hai đứa mình vô lượng
hải hà sông biển giạt trời xa
em ở mùa quê tôi mùa lạ
Thu xưa vàng lá rụng bên
đườngáo em trắng muốt ngợp sân trường
tôi viết thơ tình tưa giấy nõn
hồi đó em đang thì chớm lớn
tôi cũng vừa mới lớn hơn emchuyện tình yêu chưa dám mon men
chỉ ghé tìm nhau thời hoa mộng
thơ tình tôi chắc chưa đủ nóng
chưa đủ cho em kịp nhói tìnhgởi thơ hoài em cứ làm thinh
để mình tôi nhói lòng câu chữ
giấy nõn một thời rồi xưa cũ
thơ phôi phai hoa mộng học
tròbuổi tôi đi em còn ở đó
mịt mờ cũng mỏn mấy mươi năm
ngỡ đã rồi xa biệt mất tăm
đâu nghĩ chiều nay em nhắn
vóilâu lắm rồi lâu em vẫn đợi
đọc được bài thơ nhắc chuyện xưa
chuyện xưa nhắc lại làm chi nữa
sao không nhắc tới chuyện làm
thinhhồi tôi thơ tình em vẫn tịnh
bây giờ mới tỉnh nhắc thơ tình
lời qua lời lại tôi hồi tỉnh
hóa ra tôi bất tỉnh lâu rồiem nhắn câu khiến tôi bối rối
yêu thơ không hẳn yêu người thơ
em theo anh từ bấy tới giờ
không phải theo anh mà theo
thơhồi đó thơ tình anh quá dở
bây giờ thơ dạn hóa tình thơ
có một lúc nào anh níu nhớ
làm bài thơ nhắc chuyện ngày nào
em sẽ vội vàng đeo kính lão
đọc bài thơ anh viết riêng em
nhớ nhắc hồi mình mới làm
quen
anh run tay đưa bài thơ dởlỡ đưa rồi nên em không nỡ
cứ nhận bừa cứ mãi làm thinh
mấy mươi năm vẫn cứ thơ tình
chưa có lần nào ưa nhắc tớichiều cố quận thơ tôi lạc lối
em yêu thơ đâu phải yêu người !....
10/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét