thuốc đắng giã tật
lời thật khó nghe…chỉ thất nghiệp thôi đâu có thất tình
khi “cải tạo” về ta vẫn còn Mình
là quá hữu tình nhưng mà thất nghiệp !
nuôi cuộc tình bương chải tới trăm năm
lỡ giữa đường (tình) lại nằm thẳng cẳng
trát trấu bôi tro hai chữ phu quân !
cái bụng không no mới lép
muốn sút quần
kéo cách chi hắn cũng hoài tuột
xuốngcô giáo hiền thê ơi có bề gì đừng ngượng
tuột xuống rồi ta sẽ nhớ kéo lên
ta nhớ nằm lòng nhớ mãi không
quên
cái bụng có no thì cái quần
không tuộtchân lý đó theo dòng đời xuôi ngược
khi bán cà rem khi chạy xe thồ
khi đứng giàn cao tô trét mạch hồ
khi vô rừng sâu đào vàng đãi thiết
ở mổi mảng đời ta chưa từng keo kiệt
hào phóng sức mình đổi bát cơm no
tới lúc bong gân rồi sốt rét nằm co
mê sảng tình đời nỗi đau cơm áo
phải đành dựa hơi đồng lương cô giáo
ăn sớt phần con ta hổ thẹn quá chừng !
cám ơn hiền thê dìu ta dáng đứng
dẫu liêu xiêu cũng ráng đứng không nằm
cơn khổ nạn thấm gừng-cay-muối-mặn
cám ơn các con đói khát nhường Ba
cám ơn chặng đường cơm độn
sắn khoai
mắm-kho-quẹt ngó nhau đời xanh métđổi món đậu-phụng-kho-queo càng thêm mệt
cơm độn cứ lùa qua bữa đói no
cho tới một ngày nhớ hoài
không tỏ
(chắc buồn quá hóa khờ vui quá hóa ngơ)ta dắt bầy đàn tới chổ chưa ngờ
một chổ quần ta chưa lần tuột xuống !
hiền thê cũng thôi một thời giú
ngượng
các con giờ thừa (bỏ mứa) miếng
ănta cũng chẳng thèm khát đói nhăn răng
cũng chẳng hơi đâu dáng nằm dáng đứng
khi cá vượt sông chim bỏ xa
rừng
ta cũng bèo trôi giạt vùng
Đất Mới ngồi nhìn lại tháng ngày xưa quá tội
viết bài Thơ kể chuyện thật nghe chơi …
Hiên Trăng, ngắm Trăng xa!
02/10/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét