ta ngồi lặng với Phòng Văn
khuya rồi khuya tận đất ăn vạ trời
nghe con dế hát dỗ đời
nghe hiu quạnh dẫu không mời mà hiu
nghe ta lặng nỗi liu riu
ngó quanh cũng chỉ buồn thiu một mình
một mình chọi cõi lặng thinh
chỉ còn Thơ giữa rộng rinh đất trời
em đang sâu giấc thở đời
( sáng mơi còn dậy gọi mời áo cơm )
thôi thì em ngái cho ngon
còn ta đang lỡ thả hồn theo Thơ
một mai một lúc không ngờ
sợ không còn dịp bỏ Thơ cho đời
khi về với đất xa trời
chỉ còn Thơ ở lại đời, ta đi !...
Phòng Văn, khuya 20-08-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét