mưa chiều rơi tôi ướt vội đường về
em đứng hiên nhà ngó tôi cười nụ
đường trơn trượt tôi cười theo không đủ
chỉ giận nụ cười té ngả chiều mưa
ơi chiều mưa hồi đó của ngày xưa
bỏ lại từ khi tôi xa cố quận
em nhiều năm rồi cảnh đời lận đận
e không còn nhớ lại nụ cười mưa
cả hai đứa lâu rồi không gặp nữa
đường mưa xưa cũng nắng rát khô rồi
tôi bây giờ đường trơn trượt xa xôi
em có hiên nhà ngó mưa tôi cười nụ
thời hoa mộng đã theo dòng mưa lũ
cuốn xô đi mất dấu cả đường về
một thuở em xưa áo trắng tóc thề
một thuở tôi xưa thơ tình giấy nõn…
02/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét