tháng 2 29, 2012
CHIA TAY THÁNG HAI
Chào tháng Hai ở lại
Dẫu có thêm một ngày
Đón tháng Ba ngày mới
ấm áp mùa Xuân sang
Dẫu thêm được một ngày
Tháng Hai vẫn ở lại
Mùa đông sầu tê tái
Cũng lặng buồn chia tay
Xanh ngan ngát màu mây
Gió ấm tràn qua ngõ
Lòng Xuân đang mở ngỏ
Đón nắng về mênh mang
Hoa khoe sắc, mùa sang
Cây đâm chồi, nẩy lộc
Giọt sương sớm ngà ngọc
Tròn xoe uống nắng vàng
Xuân sang, mùa Xuân sang
Dã Qùy
(xin phép tác giả khi đưa bài Thơ này lên. Mời bạn đọc thưởng thức thơ Dã Qùy khi chia tay tháng Hai)
tháng 2 28, 2012
MỘT THỜI HOA MỘNG
Bạn thơ,
Bài thơ Bông Giấy Trắng này mình làm lâu lắm rồi mà sao bạn tìm hỏi?. Bộ đang sưu tầm Thơ Tình thời trai trẻ hả.
Ngõ nhà mình cũng có giàn bông Giấy nhưng mà màu đỏ không màu trắng chắc tại lâu rồi đổi màu !
Sẵn gởi cho bạn luôn mấy bài tình cũng làm hồi lâu rồi để bạn đọc cho tình …
BÔNG GIẤY TRẮNG
một thời sách vở lừng khừng
một thời yêu, quá chừng chừng là yêu....
ngõ nhà nớ có giàn bông Giấy trắng
đui mù chi mà không thấy, không rành !
bởi trường tui nằm gần đó, phải đành
ngày hai buổi đi, về mà phát giận
ai chẳng biết đứng rình qua hàng giậu
mắt láo liêng không lương thiện chút nào
hạng người này nghĩ có đáng là bao
hơi sức đâu cứ để hoài trong bụng
cũng coi như xác tàn bông Giấy rụng
rụng đã đời còn trơ nhánh cằn khô
ai có mắt cứ mặc tình dòm ngó
ngó ngàn năm, tui cũng rứa, bình thường !
nghĩ thì vậy mà sao lòng vẫn ngượng
vẫn xốn xang, bối rối mỗi lần qua !
có bữa cố tình yểu điệu thướt tha
thiệt chẳng hiểu mình làm răng đây nữa !
con-mắt-láo-liêng vắng đi một bữa
lại thấy buồn lo ngơ ngẩn bồi hồi
làm như thể có điều chi bối rối
đi đỗi đường còn thè thẹ ngó lui !
đáng đời mi chưa thường ngày kênh kiệu
mi chanh chua, mi đanh đá đủ điều
người ta ngó thì trề môi, nhíu mũi
răng bây chừ trông thê thảm như ri ?
hỏi lại coi tình là cái chi chi
mà nhói con tim mà buồn liễu rũ !
đanh đá lắm cũng trở thành thục nữ
chanh chua chi rồi cũng phải ngọt ngào !
từ buổi ấy, đã thấy lòng chao đảo
đường đi qua bông Giấy rụng đầy sân
con-mắt-láo-liêng giờ thấy bâng khuâng
thiếu một bữa e điếng lòng một bữa !
đã rõ rồi, ướm lòng em chi nữa?
sợi tình yêu ai buộc rối bên đường !
mỗi lần qua em lại thấy dễ thương
ngõ nhà nớ có giàn bông Giấy trắng....
TÌNH TÔI TRONG CA DAO
thương nhau cởi áo cho nhau
về nhà Mẹ hỏi qua cầu gió bay...
ca dao
áo đã bay từ dạo ấy qua cầu
con nước nhỏ soi tình yêu lớn rộng
em bẽn lẽn không dấu thời mơ mộng
cho tôi về ngơ ngẩn lời ca dao
từ thuở nào mình đã phải lòng nhau
mượn con nước chân cầu và, cơn gió
mượn áo bay, để, như là lời ngỏ
cho thiên thu còn có mỗi cuộc tình
cho em về nhìn bóng nước lung linh
cơn gió nhẹ áo làm sao bay nổi !
chỉ vì yêu mà mới nên câu nói
vừa lòng nhau, còn dấu Mẹ, đó thôi !
khi thương nhau thì chín bỏ lấy mười
nhìn đâu cũng thấy người thương người nhớ
đừng đổ tội là tại vì cơn gió
mà áo em bay mà mình thương nhau !
lời ca dao có ngọt ngào lời ca dao
tình cũng có một vị riêng ngây ngất
đâu có lẽ, vì qua cầu em mất...
áo em cùng tình em, cho tôi !
đừng đổ lỗi vì gió bay mà tội
để tình mình lỗi đạo với Mẹ, Cha
bởi chiều xưa, em, thiệt có qua cầu
và cởi áo, vì...mình thương nhau quá !...
TÌNH EM ĐÓ
ANH LÀM SAO HIỂU THẤU
con phố buồn mùa Xuân hay mùa Hạ
sao chẳng nén lòng đợi đến Thu, Đông
cho lãng mạn dưới mưa trời phiến mỏng
hay ấm lòng trong gió lạnh Đông phong
để những ngày em vẫn còn không
anh cứ tới, mích lòng đâu mà sợ
đời con gái như hoa tàn hoa nở
như mưa mơi nắng mốt vậy thôi mà !
mình trước kia là người dưng xa lạ
nhưng giờ đây thì lạ đã nên quen
từ một lần gặp gỡ nụ cười duyên
anh đỏ mặt cho lòng em bối rối
tóc xõa bờ vai đường ngôi rẽ vội
trái-tình-yêu cắn giập, đỏ vành môi
anh quẩn quanh trong tình em tơ rối
gở không ra những sợi buộc trăm năm
đời bỗng lạ từ một lần tay nắm
bỗng vui hơn và, bỗng thoáng lại buồn
nét thơ dại cũng héo xàu héo muộn
em bây giờ đâu phải là em, xưa !
đã ngại một mình đi dưới trời mưa
đã biết bâng khuâng những chiều nắng lụa
trái tim đã xí phần ai một nửa
một nửa còn giữ lại giú thương đau
tình em đó, anh làm sao hiểu thấu
chỉ có em buồn nhớ nắng thương mưa
con phố cũng buồn theo nỗi nhớ xưa
sao anh nỡ để đời em hiu quạnh !...
CHỜ MONG
chiều qua nhà em, hồi hộp lạ
thấy Mẹ ngồi tỉa lá Cúc đơn
trời nghiêng nắng, Mẹ nhìn không thấy
vòng xe qua ngõ khác. Hú hồn !
mấy ngày không gặp buồn ngơ ngẩn
cứ nôn nao chờ tiếng chuông reo
tên em cứ viết đầy trang giấy
để giấy buồn, bút cũng buồn theo !
nỗi nhớ nào hơn nỗi vắng xa
trái tim đau buốt mấy hôm liền
em đừng bắt tội lòng anh nữa
lòng anh giờ nặng cả ưu phiền
chở trăm nỗi nhớ làm sao thấu
oằn cả đời nhau, em biết không ?
anh buồn, buồn quá, không che dấu
ai trách chê chi cũng mặc lòng
miễn là được gặp nhau giây lát
để nhìn cho bớt nỗi nhớ thương
anh nghĩ làm sao thì nói vậy
quanh co thêm nặng nỗi tơ vương
đừng bắt anh thêm dài mong đợi
sợi chỉ tơ vương sắp đứt rồi
trái tim nhuốm bệnh vì em đó
đi mà ! Gọi điện nhé ! Anh chờ…
NGƯỜI BẠN CŨ
bạn đến thăm bất ngờ
ấm trà chưa kịp thấm
cái ghế chưa ấm chỗ
câu chuyện mới bắt đầu
cầm tay nhau chưa lâu
nhìn mặt nhau chưa “đã”
lại đứng lên từ giã
vội vã bước ra xe
rồi đây đời muôn ngả
biết bao giờ hẹn về !
tách trà bạn vừa nhấp
mình uống rước, cho trôi
vị trà giờ ngọt đậm
mà bạn đã đi rồi !
ngồi một mình, thiệt nực
vừa buồn lại vừa thương
chỗ bạn ngồi lõm xuống
vương sợi tóc trơ trơ
mình nhặt lên, ngắm kỹ
bạc trắng rồi! Bạn ơi !...
LẠI BUỔI ĐÔNG VUI
lại gởi chú Tư Đào
chú về cây quýt cũng mừng
cây cam hoa nụ trổ lừng thơm hương
nói chung hoa cỏ trong vườn
con chim nằm ổ hạt sương ghé thềm
thảy đều vui tiếng chân quen
tiếng xe nhẹ đổ bên thềm nhà xưa
vậy là khói bếp quyện mưa
lò than trộn tiếng cười xua rét đằm
ngày Đông nhóm lửa ngồi gần
chờ cho mẻ bánh giòn vàng chia nhau
chú về kịp để chia phần
miếng đông vui có người gần người xa
coi như đông đủ cả nhà
lò than năm ngoái bày ra hiên ngoài…
cuối tháng 02/2012
tháng 2 21, 2012
THƠ GỞI BẠN
gởi Trần vấn Lệ
cám ơn bạn đã có lời hỏi thăm
ta vẫn thường vẫn làm Thơ vẫn thở
lâu lắm rồi lâu kể từ ngày đó
ta đứng dựa hơi chớp một tấm hình
bạn tóc lòa xòa, veston, mắt kính
ta áo chim cò tóc tém cười hở răng
dáng cỡ vậy lại không thèm ăn ảnh
bạn dáng tự nhiên ảnh lại thèm ăn
thoắt cái rồi cũng đã nhiều, nhiều năm
bạn ở miệt trên ta thì miệt dưới
xa lộ mịt mùng đường giăng mắt lưới
bạn cũng như ta mắt kính mập mờ
tìm gặp nhau chắc cũng là ná thở
thôi cứ lên mạng lưới tìm gặp nhau
gặp trong Thơ nhoáng một cái rất mau
biết bạn còn Thơ là còn đang thở
cám ơn bạn hiền lâu rồi vẫn nhớ
gởi lời thăm rồi hối làm nhiều Thơ
ta vẫn thường vẫn làm Thơ vẫn thở
vậy là tụi mình vẫn còn thở để làm Thơ…
Hiên Trăng 21/02/2012
tháng 2 20, 2012
GỌI VỚI THÁNG BA
gởi chú Tư Đào
tháng Ba này chú có về không chú ?
nhà sẵn chờ tìm lại buổi đông vui
bếp lửa năm rồi hơi than chưa nguội
chú về nghen, khơi lại bếp than hồng
trời Đại Vực mùa này có lạnh không ?
ở San Diego ngày mưa rồi ngày nắng
như thể lòng Ba chợt mưa chợt tạnh
lúc cồn cào thương khi tĩnh lặng buồn
mỗi chiều về vẫn ngồi lâu hiên trước
ngó dáng mây bay dõi hướng trời xa
đám mây này theo Út lên Pomona
cón đám này trôi giạt về Đại Vực
nhìn những đám mây trôi xuôi trôi ngược
lại cứ xót lòng thương nhớ ngược xuôi !
khi thì ở Pomona khi thì qua Đại Vực
cứ bềnh bồng nỗi nhớ níu mây trôi
bếp lửa năm rồi hơi than chưa nguội
tháng Ba này chú có về không chú ?
ngồi lâu hiên trước, chiều 19/02/2012
tháng 2 17, 2012
CON CÁ HE CHIỀU MƯA TẠNH
gởi em chiều mưa tạnh
con cá He trở vàng giòn trong chảo
chiều sau cơn mưa trời trả lạnh về
em nấu nồi cơm hạt gạo hương quê
cơm cá chia nhau tha hồ thương nhớ
chiều xa quê rưng lòng theo tiếng gió
cơn lạnh về nhớ lại tháng ngày xưa
miếng cá khô giòn chén cơm xớt nửa
nhà dột mái che vách thưa luồn gió
em và miếng cơm xé miếng cá khô
chiều trở cơn mưa đè đau khói bếp
hai đứa chia nhau nỗi buồn thấm mệt
né chỗ này mưa dột tới chỗ kia
bữa cơm chiều xưa cơm cá em chia
tôi giữ riết tới bây giờ vẫn giữ
tình yêu nhau trải bao mùa mưa lũ
vẫn thơm cơm mặn miếng cá khô giòn
dẫu bây giờ miếng cá giòn giòn hơn
nồi cơm trắng không độn thêm khoai sắn
mưa cũng trời mưa gió chiều vẫn lạnh
cơm cá chiều xưa sao cứ nhớ hoài
bởi tại thương nhau dù lạc Đông Đoài
vẫn giữ riết những chiều mưa khói bếp
miếng cá khô nói giòn lời không hết
chén cơm chia không mỏn đời thương nhau
khi ngoái lại thời thương hải bể dâu
mới thấm hết câu gừng-cay-muối-mặn (*)
con cá chiều nay gừng cay muối mặn
chén cơm chiều nay thơm ngát quê nhà
tôi vốn làm Thơ suốt đời không nhả
châu ngọc gì đâu chỉ lời chân quê
em vốn yêu tôi suốt đời vẫn thế
chăm chút tình tôi rất đỗi lặng thầm
ơn con cá He chiều giòn vàng rụm
ơn nồi cơm thơm lựng trời quê hương
tôi với em ngồi ngó lại yêu đương
xẻ miếng cá sớt chén cơm chia với…
chiều sau cơn mưa 16/02/2012
anh chiên cá ( He ) em nấu nồi cơm (gạo quê mình).
--------------------
(*) hai tay nâng dĩa muối gừng
gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau ( ca dao )
tháng 2 14, 2012
VALENTINE'S DAY
giấy phép thăm nuôi với lon gô bắp lớ
em lặn lội đường xa tìm thăm anh
nụ cười em là hoa giữa rào kẽm vây quanh
ngày tình yêu của mình như vậy đó !
quà tặng cho anh là lon gô bắp lớ
mỗi tháng gặp nhau một lần gởi nhớ
khi em về anh ngó theo đôi mắt đỏ
em quày lui buồn cúi mặt lặng thinh
qua tới đây nhớ lại chuyện chúng mình
hóa ra ngày tình yêu có từ dạo đó….
Ngày Tình Yêu
14/02/2012
tháng 2 10, 2012
NỤ CƯỜI MƯA
mưa chiều rơi tôi ướt vội đường về
em đứng hiên nhà ngó tôi cười nụ
đường trơn trượt tôi cười theo không đủ
chỉ giận nụ cười té ngả chiều mưa
ơi chiều mưa hồi đó của ngày xưa
bỏ lại từ khi tôi xa cố quận
em nhiều năm rồi cảnh đời lận đận
e không còn nhớ lại nụ cười mưa
cả hai đứa lâu rồi không gặp nữa
đường mưa xưa cũng nắng rát khô rồi
tôi bây giờ đường trơn trượt xa xôi
em có hiên nhà ngó mưa tôi cười nụ
thời hoa mộng đã theo dòng mưa lũ
cuốn xô đi mất dấu cả đường về
một thuở em xưa áo trắng tóc thề
một thuở tôi xưa thơ tình giấy nõn…
02/2012
tháng 2 09, 2012
MƯA TÌNH
mưa từ Biển về có nói gì đâu
gió từ núi về có nhắn gì đâu
hiên lặng sau nhà trối hạt mưa mau
hiên trước ngỡ ngàng níu cơn gió lạnh
nhà bốn phía bủa vây niềm cô quạnh
phố cũng đìu hiu vàng ánh điện mờ
cây trút lá rồi cây đau nhịp thở
ta chạnh lòng ngó nhớ giọt mưa rơi
những giọt mưa níu vói hoài không tới
về một chốn nào lãng mạn chiều mưa
một mình lang thang qua ngõ phố xưa
bóng nhạt mờ đổ dài theo ánh điện
mưa đan chéo sợi ngắn dài đau điếng
đường quen xưa xa lạc dưới mưa mù
ta nửa đời qua nửa đời cất giú
nhớ chiều mưa qua ngõ phố một mình
chỉ một mình thôi không có hai tình
bởi hồi đó em chưa thèm ghé tới
ta vẫn chưa quen đứng chờ đứng đợi
ưng mưa trời sợi ngắn níu sợi dài
vẫn mãi long đong giữa tình trống trải
mưa vẫn rơi thê thiết níu tình ơi
gọi khan cổ mà tình không ghé tới
nên cứ lang thang lãng mạn chiều mưa
có vậy thôi đâu có gì hơn nữa
sợi dài rơi sợi ngắn rơi mưa trời
em ở xa không chan tình ta với
nên mới một mình đi với đường mưa
thuở tình ái em chưa về nhóm lửa
ta lang thang dầm ướt cũng quen rồi
mai mốt nữa thương tình em ghé vội
ta sẽ khô rang khô dộp mấy hồi
mấy mươi năm rồi tình ái mưa rơi
ta chẳng ướt giữa dòng đời mưa nắng
em vẫn dịu dàng níu tình thầm lặng
như mưa trời sợi ngắn níu sợi dài
khi tình yêu nhau giú kín trong ai
đâu có phải như mưa rồi chợt nắng….
Hiên Trăng chiều mưa
07/02/2012
tháng 2 03, 2012
BUỔI CHIỀU CANH RAU
gởi cô Ba
Chồng chở vợ chở nồi canh rau vừa nhắc bếp nóng hổi qua nhà đứa con thứ hai, là con gái, cả nhà thường gọi là cô Ba. Cô đang trong thời gian thương bệnh !.
Ý chà, dùng chữ ( và nghỉa ) phải cẩn trọng không thể đùa theo kiểu lập dị, khác người. Thương bệnh là nghỉa gì đây !
Bệnh, thì hiểu rồi.
Là đau ốm. ( Tự điển nói vậy, hiểu vậy. Chớ mà ốm ( theo đúng nghỉa là gầy, yếu ) thì chưa chắc nghen. Chỉ yếu, tất nhiên, so với lúc không bệnh. Chỉ xuống cân vì đau thôi chớ nhìn chung thì không thấy ốm. Trường hợp cô Ba thì gầy, yếu thiệt. So bì với cô phì lủ nào nào đó thì có thể thấy yếu mà chưa, e là bệnh còn rất lâu rất lâu, mới thiệt thấy gầy.
Thương, thì nhiều nghỉa.
Thương : ngọn giáo.
Thương : yêu, trìu mến.
Thương : bị thương, bị hại ( thương tổn).
Thương màu xanh.
Thương : buôn bán ( thương mại )
Thương: kho chứa lúa ( thương khố)
Thương : làn nước mênh mông ( tang thương )
Cô Ba (vốn người) yểu điệu thục nữ ( khiến người ) quân tử háo cầu nên chỉ thích được người ta thương qua là qua thương lại thôi chớ giáo mác cung tên buôn lời bán lổ màu xanh màu đỏ tích trử đầu cơ tang thương ngẫu lục chi đâu !
Chỉ bị thương rồi nằm nhà thương ( mỗ ) rồi về nhà dưỡng thương ngày ngày chờ người thương qua qua thương lại.
Có vậy thôi !. Đâu có gì rườm rà phức tạp.
Chữ nghỉa viết ở đây cũng chỉ là một chữ, thương !. Thương(yêu) người đang bệnh. Viết ngắn, gọn : thương bệnh.
Vậy là đủ nghỉa rồi. Thiệt là sảng khoái y như vừa làm xong một bài Thơ.
Buổi chiều, cả hai, sau một ngày tất bật mệt nhoài chuyện áo cơm cuộc sống lại loay hoay vào đời sống riêng.
Bà vội vàng lo nấu nồi canh rau mát cho con khi ông đang ngồi làm-cho-hết mấy câu Thơ dỡ dang hồi hôm, nửa chừng ngủ gục. Khuya tận !.
Bà suốt đời làm những điều thương điều nhớ cho các con, các cháu.
Ông thì tháng năm cứ miệt mài văn chương lộng gió bốn mùa cho tới lúc nếu mà người đi thì còn Thơ ở lại.
Bà có tiếc không có buồn không khi ở chung ( thân ) với người nặng nghiệp văn chương !.
Buổi chiều canh rau qua nhà con thương bệnh khi tới ngả tư đèn đỏ ngừng xe. Chợt nghĩ nồi canh rau chắc có thêm chút muối, chỉ chút thôi, cho mặn mà ngon miệng con ăn.
Hiên Trăng, khuya tận 02/02/2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)