tháng 9 01, 2010
TRĂNG BẰNG HỮU
Có mỗi một lần về qua chốn cũ
Nhìn thấy bông Cau trắng muốt miệt vườn
Nhìn lá Me rơi chua những con đường
Nghe tiếng em cười ngọt thanh Xoài cát
Chiều giạt nắng gió ruộng đồng dịu mát
Ngồi vườn sau chờ mẻ cá nướng trui
Mấy thằng bạn đồng quê chưa thấy tới
Chỉ có mấy nàng chia lửa đông vui
Lát nửa đây mặt trời chun vô núi
Trăng lại lên soi rõ mặt bạn bè
Những người bạn giờ đây đâu còn trẻ
Đã chớm bợt màu râu tóc phong sương !
Ta viễn phương về ngó bông Cau rụng
Ngó lá Me rơi ngó Trăng đồng nội
Ngó cô em một thời trang tóc rối
Bao năm qua còn vẻ dáng tiểu thơ !
Bởi lâu lắm rồi giữa quên giữa nhớ
Ghé về đây mong tìm lại một thời
Em ruộng đồng cháy khô mùa tóc rối
Dáng tiểu thơ đã chân lấm tay bùn
Bông Cau rụng lá Me rồi rơi rụng
Người xưa đau lạc dấu người viễn phương
Em đón ta cười rớt nụ bên đường
Đôi mắt đỏ hoe giữa chiều giạt nắng
Buổi về đây chuốc rượu giữa đêm Trăng
Bạn bè đông vui níu thời trai trẻ
Em có vui không, tới đây, ngồi ghé
Không còn lớp Nam lớp Nữ ngày xưa
Cứ ghé bên nhau chia chung bếp lửa
Trăng cũng chia chung vạn dặm quê nhà
Đường xa rồi, ừ nhỉ, đường quá xa
Áo học trò đã phai mờ dấu mực
Bạn bè xưa cũng lạc dòng lưu bút
Ngồi bên nhau khi kẻ mất người còn
Ta muộn màng trở về rưng mắt nhớ
Buổi tan trường theo dâu bể nhiễu nhương
Ơi lá me rơi chua những con đường
Mẻ cá nướng trui thơm tình bằng hữu
Đêm chuốc rượu mùa Trăng về chốn cũ
Mai viễn phương ta sẽ nhớ đem theo…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét