tháng 9 03, 2010
ĐỜI NHƯ SƯƠNG KHÓI
...lại chuyện xóm làng quê...
Chị về lại Xóm nghèo cùng lúc với cơn gió chướng Đông và mây xám màu trời ảm đạm. Lạnh theo gió buồn theo màu trời nên người trong Xóm ai cũng co ro ngồi nhà sưởi ấm lò than.
Khi chị bất ngờ từ cửa bếp bước vô, cả nhà không kịp giựt mình nên chi thầm lặng, ngỡ ngàng, ngó. Chỉ có tôi vụt đứng dậy chạy ùa ôm chầm lấy chị.
Buổi chị về lại Xóm nghèo là vậy đó.
Nhà người đông mà cứ ngồi ngó thản nhiên khi chị nắm tay tôi, quen đường, dắt về phía căn phòng nhỏ của chị ngày nào. Căn phòng nay đã dành cho mấy đứa em gái từ sau ngày chị đi. Chị có nhà để về nhưng không còn có nơi để ở. Thoáng chút ngỡ ngàng nhìn ngó quanh rồi chị khựng lại, bàn tay chị níu chắc lấy tay tôi như là để đè nén cơn xúc động vỡ tràn. Rồi chị ngồi xuống trước cửa phòng, gục đầu, khóc ngất.
Cơn gió chướng ngoài sân ngoài đường ngoài Xóm hú dài thê thiết. Bàn tay tôi chị vẫn còn nắm chắc, úp lên đầu gối chị đè nặng dưới khuôn mặt chị đầm đìa nước mắt nóng ấm của chị. Tôi chưa đủ khôn để thấu lòng đau thắt buổi trở về. Tôi chỉ dại khờ ngô nghê nhìn hai vai chị rung theo tiếng nấc, nghe cảm giác ấm nồng từ dòng nước mắt đầm đìa tắm gội cả bàn tay.
Rồi bỗng nhiên có cảm giác hụt hẫng khi chị thả bàn tay tôi, vụt đứng lên. Dáng chị ngả nghiêng đổ nhào về hướng cửa bếp, nơi chị trở về bất chợt.
Và ra đi bất ngờ.
*
Buổi sáng ngồi ở hiên nhà ngó qua nhà chú Tánh, chưa hết hồn chuyện đêm qua chị về rồi vội ra đi, anh Thuận đã hối hả tìm tới. Anh nắm bàn tay tôi, hỏi dồn :
- Nói anh nghe, đừng giú. Có phải chị Liễu hôm qua có về, phải không ?. Đừng nói giú anh nghe, tội anh mà. Chị Liễu có về, phải không ?
Tôi nhìn gương mặt anh gần như khóc. Có một đêm Trăng ngày nào, tôi thấy anh cầm tay chị Liễu ở sân Đình. Tôi hiểu tình cảm anh dành cho chị từ lúc ấy. Lâu rồi, từ khi chị đi xa rồi trở về, chắc là tình xưa không nhạt, vẫn sáng trăng Rằm.
Chị vội về rồi lại vội đi tới nỗi tình tôi cũng hụt hẫng, thương chị, không biết chị lại đi đâu, về đâu !.
Hai anh em ngồi giữa sân, ngó nhau mà không thấy nhau, chỉ thấy nỗi muộn phiền chen giữa. Giữa tình yêu của anh và tình thương của tôi, về chị.
Nắng sớm mai chưa đủ xua đi rét lạnh. Anh đứng lên, cười ( chắc là chỉ gượng cười ), xoa đầu tôi :
- Em cũng không biết đâu. Thôi, để anh đi tìm chị…
Từ đó anh em mình xa nhau.
Xóm làng xa nhau thương hải tang điền…
*
Câu chuyện tình xóm làng quê ngày nào bỏ lại khi tôi vào đời rất sớm, sớm hơn những thằng bạn cùng trang lứa.
Giang hồ phiêu lảng đó đây tình cờ tôi gặp chị…
Một chiều chớm Thu ở một thị trấn quạnh hiu vùng núi trong góc quán lạnh gió bốn bề. Chai beer trần thân không ướp lạnh. Ly beer suông không lạnh đá và dĩa cơm sườn dè sẻn. Khoảnh nắng vàng trước sân khó xua tan được cái lạnh gió núi khe khẽ tràn về. Nhiều nơi chốn tôi đã từng qua nhưng chưa từng thấm nỗi buồn khi ngồi ở đây, góc quán chiều vàng nắng chớm Thu giữa thị trấn vùng cao.
Bỗng có bàn tay đặt nhẹ trên vai và giọng nói, dịu dàng :
- Chị nhận ra em rồi ! Cu Hưng. Ngó lại chị đi ! Chị Liễu đây em.
Tôi giật mình, lạnh toát bờ vai. Quay lại, ngước nhìn. Có giọt nước ấm nồng rơi trên má tôi, chảy dài xuống nỗi tình cờ quặn thắt.
Tôi thấy lại rồi ! Đôi mắt đầm đìa nước mắt ngày xưa khi chị về nhà cũ. Giọt rơi rụng ngày nào trên tay tôi khi chị ôm tôi vào lòng. Nay giọt rơi trên má tôi khi tôi ngước lên nhìn chị.
Là giọt nước mắt của chị Liễu, ngày nào.
Tôi cầm chắc bàn tay chị, lặng đắng nỗi buồn vui. Hơi ấm nồng của tháng ngày Xóm quê xưa, của một đêm Đông chị bất chợt trở về rồi vội vã ra đi…
Tôi vụt đứng lên, ôm choàng lấy chị….
*
Mùa Hè đỏ lửa năm 1972, tình cờ, tôi lại gặp anh ở thị trấn Đức Lập, nơi các đơn vị dừng quân để chuẩn bị vào sâu chiến trường Quảng Đức.
Giữa dòng người nhốn nháo rời bỏ vùng Quảng Đức, Kiến Đức để tìm về thị xã Banmêthuột lánh nạn, tôi nhìn anh bước xuống chiếc xe Jeep nhà binh. Chắc là không nhầm lẩn bởi vẻ dáng thân quen bao năm Xóm cũ. Tôi vuột miệng kêu tên anh. Anh khựng lại, quay nhìn một đỗi, rồi cười vui :
- Ồ, thằng cu Hưng đây mà.
Hai anh em ôm choàng lấy nhau. Hình ảnh Xóm Làng xưa thoáng hiện về làm cay xè đôi mắt. Anh vỗ vỗ lưng tôi :
- Cẩn thận nghen em. Ở đây thì tạm ổn. Vô xa, vô sâu thì nóng lắm, phải hết sức cẩn thận…
Tôi cười :
- Em biết rồi. Thôi, chuyện nhà binh mình bỏ qua đi. Hỏi anh chuyện nhà. Chị và các cháu…
Anh vụt cười :
- Anh vẫn còn độc thân khó tính. Chị với cháu chi đâu mà chú hỏi thăm !. Hỏi lại chú thì đúng hơn.
Tôi làm bộ ngạc nhiên :
- Ủa, hồi đó anh nói anh đi tìm chị Liễu mà. Chị với anh sao rồi !. Có chi bất ổn?.
Anh khe khẽ lắc đầu, cười buồn :
- Bao năm rồi anh đi tìm chị mà có tìm ra đâu !.Suốt đời anh sẽ cứ tìm. Nếu gặp lại chị, biết chị yên bề gia thất thì anh sẽ vui. Nếu như chị vẫn còn không thì anh sẽ cố lựa lời để chị theo anh. Chú biết tính anh mà !. Ăn cục nói hòn thấy sao nói vậy e là chị có phật lòng điều chi không !.
Tôi mủn lòng cảm phục tình yêu của anh. Đời người hạn hẹp, từ ngày chia tay tới nay tình cờ gặp lại, đã bao nhiêu năm rồi mà tình anh vẫn tình Xóm cũ Làng xưa.
Thời gian gặp nhau ngắn ngủi, tôi chỉ kịp vui mừng kể lại cho anh nghe buổi tình cờ gặp chị ở thị trấn hiu quạnh vùng cao, ở quán nhỏ ven đường. Anh nên tìm tới đó để lựa lời dỗ ngọt tình yêu. Nhớ uống thêm cho tôi một chai beer chia vui ngày hạnh ngộ.
Từ đó hai anh em, thêm một lần nữa, chia xa.
Tôi vào vùng nóng bỏng. Anh về BTL/Quân Đoàn dưỡng quân vài ngày rồi lại ngược lên vùng chiến trường Tân Cảnh.
Sực nhớ khúc giữa đoạn đường lên Tân Cảnh là phải ghé qua thị trấn hiu quạnh, có quán nhỏ ven đường, có người xưa chờ đợi người xưa.
Thể nào anh cũng ghé.
*
Dễ cũng mấy mươi năm dâu bể tang thương, lại, tình cờ gặp anh chị.
Không là nơi chốn Làng quê Xóm cũ.
Không là nơi chốn mịt mờ lửa khói chiến tranh.
Nơi tình cờ gặp lại là nơi đất khách quê người, khu chung cư đông người Việt.
Anh già nua, còm cõi , gầy nhom ngồi chưa hết nửa vuông ghế nệm sofa phòng khách.
Chị thì trẻ trung, cười rạng rỡ trong khung hình, sau bát nhang đang nghi ngút khói hương thơm.
Khói nhang này là tôi vừa mới đốt để buồn vui ngày gặp lại…
Nghe anh kể…
“ Anh có tìm về thị trấn quạnh hiu có quán nhỏ ven đường. Chưa kịp lựa lời thì chị đã dọn đường cho anh đọc thuộc “đi đâu cho Thiếp theo cùng. Đói no Thiếp chịu lạnh lùng Thiếp cam”.
Đưa nàng về khu gia binh, chưa tập làm quen cuộc sống vợ chồng thì lại miệt mài chinh chiến triền miên cho tới ngày rã ngũ tan hàng.
Đưa nhau về Xóm cũ, chưa ổn định cuộc sống thì lại miệt mài tù “cải tạo”.
Mười năm khoai sắn trở về vừa lo chạy gạo để sống đời vừa lo thủ tục để được cầm tấm vé máy bay qua vùng Đất Hứa.
Anh thì ngồi bong gân nhức mỏi, mệt tim khó thở, oằn oại dạ dày cứ chờ trong uống ngoài thoa. Hậu quả của mười năm rừng thiêng nước độc…
Chỉ mình chị một tay bôn ba xoay trở. Tội quá chừng !
Qua tới đây rồi, chưa kịp quen ăn humburger, pizza. Chưa kịp dồi phấn tô son áo lượt quần là làm người phụ nữ, “giải phóng” những tháng năm làm kiếp trâu cày, thì đã nhắm mắt xuôi tay…”
Tôi thẩn thờ nghe anh nói, nhìn chị cười trong khung ảnh mà nước mắt chảy dài.
Nhớ quá. Giọt nước mắt ấm nồng của chị chảy trên tay, trên má tôi ngày nào…
San Diego, 09/2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét