tháng 8 30, 2010

HÌNH ẢNH : MÙA CÂU


trên cầu Oceanside, Mùa câu năm 2010.....

Mùa câu cá năm này, cô Út có về , chỉ riêng có chú Tư Đào không thể vì đường xa, quá xa.
Mùa cắm trại vừa ( mới ) qua thì có chú ( và cô, tương lai ).
Mùa câu năm nay thì cả Chú ( và Cô) đi học xa nhà nên không thể về .
Ba không có chú Tư Đào móc mồi câu, chỉ mình Ba trật lụi, nhá nhem con mắt nên chi móc mồi không đúng bài vở thuộc lòng, cá chê không ăn.
Cuối cùng, chỉ có, đâu khoảng mươi con chưa đủ một nồi kho rim.
Quá tệ !

Tệ tới nỗi Mẹ con cũng không thèm ngó. Đọc sách còn sướng hơn là coi ba-thằng-cu !!!câu cá!!!!

Nhưng, cũng vui, mùa câu năm nay cũng không đến nỗi đi không về không. Mấy chú nhóc còn nắm được con cá câu.
Cá này là Ba câu được đó.
Con cá câu đầu tiên mở màn cho mùa câu quá xệ của gia đình mình.

Mùa Câu(cá). 2010,
đêm 28/08.

tháng 8 27, 2010

QUÁN CHIỀU MƯA CỐ QUẬN


Tôi về ghé quán nghèo cuối phố
Ly cà phê rớt giọt đắng đời
Quán vắng chiều rưng mưa gọi nhớ
Em vô tình ly tách gọi mời !

Có biết tôi về chiều nay không ?
Ghé tới tìm nhau rất lặng thầm
Khói thuốc chao nghiêng lòng xao động
Em nhìn không ra chiều về thăm !

Đã bao năm lang bạt kỳ hồ
Dáng vẻ thư sinh trườn muôn dặm
Phong trần bôi xóa thời hoa mộng
Chẳng trách gì em nhìn không ra !

Tôi của ngày xưa theo bước em
Nhạt nắng tan trường Banmêthuột
Con đường tình một thuở trời quen
Níu tay tôi sợ rồi bay vuột !

Nay trở về ngó lạ cảnh xưa
Đường đã thay tên tình thương hải
Cốc cà phê dãi nắng dầm mưa
Cô quán vô tình đâu nhớ lại !

Buồn đắng chiều mưa trời cố quận
Tìm ngó nhau để chẳng nhận nhau
Nhấp ngụm cà phê lòng quặn thắt
Em cũng theo dòng lạc bể dâu !

Hai ta trải dặm tình muôn ngả
Tôi về mai lại vào viễn phương
Ngơ ngẩn bên hiên nhìn ngoái lại
Em ơi tình ái đã qua truông !

Lần đó về thăm Banmêthuột
Ghé người em một-thuở-ghé-nhau
Quán nhỏ chiều mưa riêng nỗi nhớ
Ly cà phê đắng xót bợt màu…

tháng 8 11, 2010

ĐỜI XÓT XA NHAU


tôi có một thời ở Banmêthuột
uống cà phê ăn bắp nếp đã đời
mùa nắng gió bụi mù không chịu nổi
mùa mưa dầm bùn bám dính hai chân
cứ nắng bụi rồi mưa bùn lẩn quẩn
riết rồi quen như hồi mới gặp em
buổi ban đầu đắng nghét cà phê đen
quen một đỗi mới dẻo mềm bắp nếp
em khuê các trâm anh gia phong nề nếp
tôi vốn nòi tình nghệ sĩ bụi đời
cũng may là xấu trai không đến nỗi
em thấy hoài thấy miết cũng thấy ưng
nhớ buổi chiều hai đứa mình ngó sửng
tôi nắm tay em tôn nữ lạc núi rừng

em cố đô tôi dân dã muối vừng
răng nắm tay tôi hoài không muốn thả !

những con đường tình đi hoài không ngạ
em lúc nào cũng níu nắm tay nhau
bàn tay no tròn bàn tay trắng phau
nắm dịu nhẹ e ngại mình phạm thượng
em ngúng ngoảy khiến lòng tôi phát ngượng
cứ riết tay cứ siết chặc không rời
những con đường tình Banmêthuột ơi !
cô tôn nữ xúi lòng tôi gió chướng
bông cà phê trắng muốt trên nương
tình tôi lũ tràn qua từng nẻo phố
hương bắp vướng những con đường dẻo kẹo
để cứ hoài thương nắng-bụi-mưa-bùn
buổi tôi về qua ngõ phố Quang Trung
em bán cà phê góc đường Y Jút
gặp lại nhau buồn ơi là mưa lụt
em ngủ vùi trên tình nhớ ngày xưa
còn đâu rồi những ngày nắng ngày mưa
đã phiêu giạt theo dòng đời thương hải !

nắm bàn tay nhau ngày xưa níu lại
giọt cà phê…giọt nước mắt đắng đời….

tháng 8 09, 2010

HÌNH ẢNH


( [ hình ảnh ] chú Tư Đào về thăm gia đình bác Phước [Buônmathuột, Dăklăk ] tháng 08/08/2008.


Thêm một nỗi vui nữa.
Hẹn ngày 01/10/2010 cả đại gia đình Trần lũ lượt kéo nhau qua Arizona vui dự ngày
white coat Ceremony của chú Tư Đào.
Hẹn gặp. Buổi đông vui...

tháng 8 08, 2010

THÁNG TÁM CÒN BÂNG KHUÂNG


Vẫn, hiên trước, ngồi lì lợm nỗi nhớ.
Sợ vô nhà lại, tránh mà vẫn cứ quen, nhìn phòng hai đứa trống vắng… Biết là nỗi nhớ rồi sẽ nguôi. Trống vắng rồi sẽ quen. Nhưng tới bao giờ rồi sẽ nguôi quen đây?. Không biết tới bao giờ !.
Hôm qua tình cờ gặp anh T.. Anh vỗ vai tôi, cười :
- Anh thường vô blogs của chú. Chúc mừng nghe. Mừng là mừng chú khóc hơi ít đó. Gặp anh, khóc tràn mưa lũ luôn…
Tôi thoáng ngỡ ngàng, anh lại vội vuốt vai tôi :
- Mừng là chú còn phong độ ngày nào, chưa nhão. Hồi xưa anh thường cứ tuyên bố là nước mắt đàn ông chảy ngược vô lòng. Nay thì anh phá mồi bữa nhậu, nói ngược mà cũng nói thiệt lòng mình. Nước mắt đàn ông cứ như bom rải thảm, không có vùng da beo da cọp…
Tôi vẫn ngỡ ngàng nhìn anh. Lâu lắm rồi gặp nhau, e anh có điều chi bất ổn ! Thấy anh cười, hiểu ý, vỗ vỗ vai tôi :
- Chú lại nghỉ ngợi xa hơn anh rồi !. Anh tới chặng đường này, vẫn bình thường, không có vấn đề gì đâu, chú đừng ngại. Có muốn anh nói rõ hơn không ?. Hay lại cứ như ngày xưa, cãi chày cãi cối…
Tôi giật mình nhớ lại. Hồi xưa, là hồi còn trai trẻ, anh em gặp nhau vẫn cứ trái ngược nhiều vấn đề trong cuộc sống. Anh, tự bên trong, rất điềm đạm chính chắn. Bề ngoài thì rất xã giao, vui tính, khôi hài.
Con cắc kè hóa màu xanh đỏ tím vàng theo từng hoàn cảnh sống không phải vì lòng dối trá lươn lẹo mà vì cuộc mưu sinh thoát hiểm.
Anh theo dòng đời đổi trắng thay đen nên chi cũng khi là trắng có lúc là đen để tồn tại sự hiện hữu của mình. Nguyên lý nhị nguyên có đen thì có trắng, có tìm thì gặp, có nhớ thì có quên …. Anh đạt tình thấu lý nhân sinh qua trải nghiệm cuộc đời .
Tôi hồi đó như ngựa non háu đá như cá chưa tới thời đã muốn vượt vũ môn…
Đời có dạy cho dại khôn nhiều hơn chút nhưng vẫn chưa thấy mình trường trải. Vẫn dạ ( thì không còn ) non mà lòng ( thì e chừng đã ) yếu …
Nghe anh nói :
- Ngày nào mình vẫn còn phong độ và nhiều hoài bão, chuyện buồn vui cuộc sống như nắng, mưa qua thường tình. Nước mắt hồi đó giú trong lòng. Chỉ có tiếng cười là hào sảng . Nay thì mãnh long quá giang ngó lại mình đã, hồi nào không biết, cứ nhừ nhuyễn câu lực bất tòng tâm. Muốn mà đâu có được..
Là anh đang nói gì đây, tôi chưa hiểu.
Thấy tôi có vẻ bất ưng xem chừng muốn cãi chày cãi cối, anh vuốt lưng tôi, cười, nụ cười giống một thời xưa :
- Cứ thư giản lòng mình theo cảm tính chớ đè nén, giữ gìn làm chi. Tuổi tụi mình đang ở khoảng thời gian oanh kích tự do không giới hạn. Buồn thì cứ thiệt là buồn, vui thì cứ thiệt là vui sẽ thấy lòng thơ thới hơn. Thôi, chú về đi. Về mà ngồi một góc hiên quen để buồn thoải mái cho khuây khỏa lòng mình…
Tới đây thì tôi hiểu. Ngỏ ý mời anh cùng tới một quán cà phê gần nhất, hai anh em ngồi tâm sự lâu ngày gặp lại. Anh lắc đầu :
- Thôi, bỏ đi. Nói thiệt với chú, bây giờ tôi đang vui mà chú thì đang buồn. Ngồi uống cà phê tâm sự thì chẳng khác chi nói chuyện tào lao, uổng phí thời giờ. Cái thằng đang có tâm trạng vui mà tâm sự chia xẻ với thằng có tâm sự buồn thì chẳng qua lời tâm sự cũng chỉ là lời giả ngôn, nói chỉ để cho qua lời nói. Chẳng khác chi ăn hamburger, thay vì thêm chút mặn Ketchup, lại chấm nước mắm quê nhà cho đồng điệu tình quê !. Thôi, chú về đi. Anh cũng đi về. Bữa khác nghe.
Anh lên xe, rồ máy, lả lướt một đường “de”, khựng một chút, rồi rấn tới nhẹ nhàng . Thiệt đúng là tâm trạng đang vui, lái xe cũng thấy thiệt là gọn, nhẹ.
Tôi trở về, lại góc hiên quen, bầm tím buổi chiều mây vần vũ để chiêm nghiệm lời anh, tuy có mích-lòng-nhau, nhưng mà đúng.
Ngồi một mình để tha hồ buồn nhớ. Dẫu nước mắt có rơi cũng chỉ một mình mình. Tính khí nam nhi, dẫu sao, vẫn còn giữ níu, dù ở tuổi đời lực bất tòng tâm.
Có ai thấy đâu ngoài mình thấy, giọt nước mắt rơi ở khoảng tuổi đời và thời gian oanh kích tự do, mà ốt dột !.
Vậy thì cứ thư giản, nỗi buồn….

Và thư giản, nỗi vui.
Tôi chỉ còn lại nỗi vui, buồn ngày tháng, không phải từ riêng tôi mà từ những liên hệ không rời trong suốt một khoảng đường xa tôi đã đi qua.
Là nỗi vui. Không phải là nỗi buồn.
Phải nói là nỗi vui khi thấy con đã trưởng thành và vươn tới….

Hiên Trăng 08/08/2010

HÌNH ẢNH


ngó không ra cô Út, ngày nào !!!

tháng 8 07, 2010

HÌNH ẢNH


UYEN TRAN
white coat ceremony
(Western University Health Sciences )
Pomona, Calif (USA)
07/08/2010

tháng 8 05, 2010

CÒN QUÊN NỖI NHỚ !


nhớ hai con Minh Đạo & Nhã Uyên

ngồi ở đây mà nhớ ở đâu
mấy khóm bông tới giờ mới nở
ta mấy ngày đã bung nỗi nhớ
mắt khô rang dụi xước nỗi buồn
chim mỏi cánh bay về dẫu muộn
tìm hơi quen dỗ giấc đêm dài
dưng lại thấy đêm như dài mãi
thức giấc hoài ngồi ngó quẩn quanh
khi xe con qua khỏi khúc quành
ngó không kịp giữa mờ nước mắt
vòng bánh xe nghiến tình đau thắt
biết lòng ta thêm giờ mất ngủ
đi đi con để buồn riêng giú
mỗi chiều chiều ngồi ngó mây bay
chỉ ngó thầm mây bay phương ấy
nơi hai con đang ở, xa nhà...

còn chừa lại phương này buồn quá
mai nữa buồn thêm trời chớm Thu !...

Hiên Trăng, chiều 03/08/2010

tháng 8 02, 2010

CHIỀU RƯNG NỖI NHỚ


gởi hai con Tư Đào, Út Linh

chiều nay lại ngồi hiên trước
nhìn mây mà nhớ hai con
nỗi nhớ nén lòng không được
mặc cho nước mắt lăn tròn...

mỗi chiều Ba thường vẫn đợi
Út về đậu nối xe Ba
nghe quen tiếng cười giọng nói
bao năm rồi đó…bao năm...

mỗi chiều Ba vẫn ngồi trông
chú Tư đi làm về trễ
khoảnh sân dành riêng chỗ rộng
bao năm rồi đó…đi,về...

chiều nay Ba ngồi trông đợi
vẫn chưa nghe tiếng xe quen
Út sao chưa về đậu nối
khoảnh sân xe cũng chưa về !…

giật mình lau nhanh nước mắt
nhớ ra xe đã xa nhà
hôm qua con đưa tay vẫy
là đưa buồn nhớ cho Ba...

vậy thì Ba cứ ngồi đây
chiều xuống hiên nhà quê lạ
cứ ngẩn ngơ nhìn mây bay
cứ nhớ thương con, nhớ quá...

con ơi giú lòng ốt dột
Ba rơi nước mắt hiên nhà
hỏi ai không lòng đau xót
chiều chiều ngó với phương xa....

Hiên Trăng 02/08/2010

tháng 8 01, 2010

NGỒI ĐỢI ĐÔNG VUI


nhớ hai con Tư Đào, Út Linh

Mấy chậu bông cũng nhìn theo lưu luyến
Hai đứa lên hai xe mở máy vẫy tay cười
Vòng bánh xe lăn nghiến lòng đau nhói
Đi xa rồi bao giờ về nhà xưa !...

Bao giờ về đây con!. Để còn nhóm lửa
Buổi đông vui xum họp như ngày nào…
Ba nói cứng mà lòng mềm như cháo
Ôm xiết hai con không muốn xa rời

Nỗi buồn này cố dỗ hoài không nổi
Dẫu biết hai con đi học xa nhà
Thi thoảng lại về thăm Mẹ thăm Ba
Thăm chị, thăm anh vui cùng các cháu

Biết là vậy nhưng buồn thì không giấu
Mắt cứ cay lòng dạ cứ nhói đau
Mấy mươi năm quen hôm sớm có nhau
Nay hai đứa cùng xa Ba buồn rứt ruột

Chiều lặng lẻ ngồi một mình hiên trước
Nhìn mây bay mà nhớ tới hai con
Thiệt không có nỗi buồn nào buồn hơn
Nỗi nhớ hai con chiều nay Ba nhớ !

Hai con đi để mình Ba ngồi đó
Cây cỏ cũng buồn huống nữa là Ba
Nỗi nhớ thương níu tình con ở lại
Chiều ngày qua Ba lặng lẽ chiều đời...

Mai mốt về thăm nghe, hai con, về tới
Để Ba vô nhà ngồi với đông vui
Hiên cô quạnh mỗi chiều đời lạnh nguội
Lại ấm nồng tìm lại một vòng ôm....

01/08/2010

HÌNH ẢNH


Một buổi chiều cuối tháng Bảy.
Buổi Đông Vui. Tiễn hai Cô và Chú đi học xa nhà.
Dùi mài kinh sử. Hẹn ngày Mã Đáo Công Thành.