tháng 6 30, 2009


Từ sau lần gặp chị, tôi viết câu chuyện này khi nhớ về Đàlạt, nhớ mấy trái ổi của anh Trấn cho, nhớ câu chuyện tình thật đẹp mà chị Hương tâm sự ngày nào !
Với Đàlạt, tôi viết cho vợi lòng thương nhớ. Với anh Trấn, để thầm cảm ơn anh tình-trái-ổi ngày xưa và với chị Hương, để chị đọc như là một chia xẻ ngậm ngùi
" Ngày Họp Mặt Đàlạt" năm sau ,tôi háo hức trở lại chốn xưa, tìm đến chỗ chị Hương ngồi năm trước...
Nhưng chị đã thật sự đi rồi, đi xa, quá mịt mù xa ! Không lời nói giã từ, không bao giờ hẹn lần gặp lại. Và,chắc chắn bây giờ, chị đã không cần đến số phone....

Không có nhận xét nào: